Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 230



Lập tức người canh gác ngay đó đi báo tin ngay với công chúa Chiêu Linh, nếu bây giờ Chiêu Linh mặc cho lịch sử lặp lại thì nơi đây sẽ thành một nơi hoang tàn đổ nát mất. Phương pháp duy nhất và hiệu quả nhất là mang Hoa Thúy đem trốn trước, còn chuyện mai sau thì để tới đó hẵng hay.

“Ta đang đắp mặt nạ mà, các ngươi mang ta đi đâu thế?” – Hoa Thúy giãy giụa không hợp tác.

“Nếu cô đi cùng ta thì sống và được đắp mặt nạ dài dài, còn nếu không đi theo cô chết ngay lập tức không kịp trăn trối!” – Nữ quản gia đưa vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Chết rồi sao làm đẹp, ta đi theo ngươi!” – Hoa Thúy ngoan ngoãn nghe lời.

Người quản gia kéo Hoa Thúy đi nhanh như bay tới một phòng chứa củi thì gỡ những bó rơm đang chất ngay đó, xuất hiện một cánh cửa nhỏ bằng gỗ. Mở cánh cửa ra đi vào thì đèn hai bên bật sáng dẫn lối hai người đến một nơi vừa lạ vừa quen đó chính là phòng nghỉ của thị vệ A Hoang.

Thì ra lúc công chúa làm đường hầm bí mật này đã có mục đích từ trước, nữ nhân bây giờ bạo dạn quá làm người ta cũng hoảng sợ theo.

“Công chúa của các ngươi cũng mê trai giống ta thôi!” – Hoa Thúy tỏ vẻ đồng tình.

“Nhưng công chúa của chúng tôi có chọn lọc và có suy tính trước, chứ không mù quáng như cô!” – Nữ quản gia phân tích.

Hoa Thúy nghe người phụ nữ có thâm niên chia sẻ kỹ năng sống cảm thấy đúng nên im lặng.

Phòng A Hoang nằm ngoài vương phủ, không biết có phải do thói quen chinh chiến ngoài biên giới nên về tới kinh thành A Hoang cũng thích ở bên ngoài. Ai muốn bước vào vương phủ là phải bước qua xác của A Hoang và từ trước đến nay chưa ai bước qua nổi.

“A Lạc rang đại nhân! Ngọn gió nào mang cậu đến đây thế?” – Người canh gác nói bằng tông giọng vô cùng sợ.

“Gió nào mà mang tôi đi nổi!” – Lạc rang vô cùng lạnh lùng.

“Ta đến đây tìm “con chồn hôi!” – Bánh bao nhỏ xuất hiện phía sau Lạc rang.

“Hả! Chồn hôi!” – Nữ canh gác vô cùng hoảng sợ.

Không đợi người canh gác đó cho phép đi vào, Lạc rang cùng thái tử đi thẳng vào trong với dáng đi bất cần đời.

“Một mình người trù bếp đó là cái phủ này muốn đổ xập rồi giờ thêm Minh nhi nữa! Ta đã sai lầm khi mang sao quả tạ đó về đây!” – Chiêu Linh tức giận nhưng không dám lớn tiếng.

Lạc rang đạp cửa phòng Hoa Thúy ra, bên trong hoàn toàn trống không. Thái tử đi kiếm trong các hốc nhỏ xem có người trốn trong đó không nhưng không có.

“Có người báo tin nên cô ta trốn rồi!” – Lạc rang vẫn lạnh như băng.

“Ai?” – Bánh bao nhỏ quay ngoắc qua nhìn chăm chăm vào những người xung quanh.

Mọi người đều bị ánh mắt của thái tử Minh Đan làm hoảng sợ nhưng nếu bây giờ khai ra thì họ được an toàn lúc này nhưng còn công chúa thì sao. Công chúa Chiêu Linh có hàng vạn cách khiến con người ta sống không bằng chết. Tính ra trong đại gia đình này chẳng một ai có lòng thương người khi người khác phạm lỗi.

“Có lẽ hôm nay đến đây thôi, chúng ta về thôi thái tử!”

“Hừ! Hôm khác ta sẽ đến!” – Bánh bao nhỏ tức giận ra về.

Mọi người trong phủ thở phào nhẹ nhõm khi vừa thoát khỏi kiếp nạn. Lập tức Hoa Thúy được mang trở về ngay để cô ta bên ngoài lâu quá lại gây chuyện phiền phức nữa thì khổ mọi người.

Khi hai người vì trở về vương phủ liền thấy quốc sư cùng Khánh công công đang đứng ngay cổng vào.

“Thái tử người vừa đi đâu về thế?” – Khánh công công sốt ruột.

“Ưm, ta chỉ đi dạo thôi! Bây giờ ta đói rồi, mình về ăn thôi! – Bánh bao nhỏ nắm tay công công kéo đi.

“Còn Lạc rang đi đâu về thế, đừng nói với ta đi bắt thỏ nữa nhé!” – Bảo Thạch ghé sát mặt.

“Không, hôm nay ta ăn chay chỉ đi hái củ cải đỏ của con thỏ!” – Lạc rang đi vào.

“Thế có hái được củ nào không?”

“Không củ cải bị con thỏ ăn mất rồi! Cần gì mất công như thế, cứ báo ta sẽ mang đến tận phòng!”

“Ồ đa tạ quốc sư nhưng củ cải của ngài ta ăn không nổi, nên không dám nhận!” – Đi thẳng về hướng phòng bếp.

Một ngày là “kẻ hạ người hầu” của vương gia vô cùng cực khổ nhưng thế gian ai biết được điều này.

“Vương phi nước như thế này được chưa?”

“Ưm, vẫn chưa được còn nóng quá!” – Lam Ninh sờ vào bồn nước.

Sau khi nước đã đủ độ nóng lạnh Lam Ninh vào trong mục dục, bên ngoài vương gia liền ngồi xuống sàn với thân thể suy nhược.

“Đằng Cảnh, Đằng Cảnh!” – Lam Ninh trong phòng nói vọng ra.

“Hả, sao thế Lam Ninh!” – Đằng Cảnh điều chỉnh tư thế nghiêm chỉnh chấp hành.

“Sao lại chuẩn bị hai chiếc váy thế này không có áo!”

“Ta xin lỗi! Chắc ta mệt… à do phòng ta ánh sáng kém nên ta nhìn nhầm!” – Đằng Cảnh nhanh chóng đi lấy áo.

Sau đó vương gia đứng ngoài cửa đưa áo vào trong, không dám tự tiện như những lần trước vì sợ vương phi cho ăn bạt tai. Lam Ninh liền lấy tay dính đầy nước chạm vào tay vào gia như cố tình chọc ghẹo ngài ấy.