Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 292



Chắc chắn mọi người đã rất ngạc nhiên khi thấy tiểu Trúc vui vẻ với các đại sứ của Phong quốc. Tiểu Trúc được sinh ra tại Phong quốc và nuôi lớn đến năm mười tuổi, trong một lần hoàng hậu đến thăm nước bạn thì gặp tiểu Trúc. Thấy một cô bé mồ côi nhỏ nhắn nhưng lại cần cù và năng động thế là hoàng hậu mong muốn được mang về Du quốc nuôi dưỡng.

Sau này được lòng của đại vương gia nên cho tiểu Trúc gia nhập vào thị vệ của vương phủ. Chứ với cái tính cách không tiếp xúc với nữ nhân thì làm sao có chuyện vương gia mặt lạnh đến Phong quốc và mang tiểu Trúc về.

''Nè nè, các tỷ tỷ thấy muội sống trong vương phủ được quan tâm chăm sóc rất đầy đủ ngoài ra nơi đây toàn là nam, không biết có ai lọt vào mắt xanh của tiểu Trúc bé nhỏ chưa nhỉ?''

''Chuyện đó muội không quan tâm!'' - Tiểu Trúc mải mê ăn.

''Sao lại không quan tâm được, muội cũng trưởng thành rồi với lại ta đâu nghe vương phủ có quy định không được lấy chồng hay cưới vợ gì đâu!''

''Ai mà thèm lấy muội ấy tánh tình thì nóng nảy, ăn nói lại sổ sàng không gây họa là mừng rồi! Với lại ai lấy tiểu Trúc phải thay mặt muội ấy gánh lấy một núi nợ!'' - Một người lên tiếng khiển trách.

''Đại tỷ! Sao lại nói tiểu Trúc như thế kẽo muội ấy tủi thân đấy!'' - Một người nói đỡ.

''Đại tỷ nói đúng ấy ạ! Hiện tại muội đang nợ ngập đầu ấy!'' - Tiểu Trúc tỏ vẻ đáng thương.

''Ôi trời! Ta từng nghe đại vương phi đứng ra trả hết cho muội rồi mà, sao bây giờ lại nợ tiếp!''

''Thì đúng là vương phi đã trả hết cho muội rồi nhưng muội bị ghiền một khi chơi là không dứt ra được, thế là lại nợ tiếp!'' - Tiểu Trúc hồn nhiên trả lời.

''Rầm! Đúng là vô phép!'' - Vị đại tỷ đập tay xuống bàn.

Tiếng đập tay đó rất to khiến cho binh lính đang canh cửa bên ngoài giật mình. Nhìn vào trong thì thấy tiểu Trúc bị phạt quỳ, những người bên cạnh thì can ngăn vị nữ đại sứ đang vô cùng tức giận.

''Khi muội đi ta đã dặn như thế nào, muội đã quên hết rồi sao!'' - Đại tỷ tức giận.

Không khi càng lúc càng nóng những người kia không thể nào cản nổi sự tức giận của vị nữ đại sứ nữa.

''Tình hình có vẻ không ổn rồi, chắc chúng ta phải báo cho quốc sư!'' - Một binh linh lên tiếng.

''Quốc sư vừa mới tiến cung không báo được đâu, trong phủ còn một mình chú bếp là có quyền nhất thôi!''

''Không lẽ để chú bếp đứng ra giải quyết, chú sẽ phạt cắt giảm khẩu phần ăn của từng người. Nhưng ở đây là đại sứ của Phong quốc đấy không đùa được đâu!''

''Bây giờ làm sao, bây giờ làm sao!'' - Tinh thần hỗn loạn.

''A! Gọi A Tú ca ca đi, lúc nào tiểu Trúc bị phạt cũng để A Tú gánh thay. Gọi huynh ấy đến có gì chịu mắng, chịu phạt cùng chứ nhìn tiểu Trúc tỷ tỷ bị như vậy thấy tội quá!''

Vương phủ đã ít nữ rồi, bây giờ mà có bất cứ vấn đề gì xảy ra chắc chắn nam nhân trong cái phủ này sẽ náo loạn lên hết.

''Huynh ấy tới chưa?'' - Gương mặt lo lắng

''Chưa thấy, chưa thấy!'' - Gương mặt trông ngống.

''Sao lâu quá vậy nè! Tiểu Trúc bị đánh vào tay, vào lưng rồi kìa!''

Mọi người không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi nhưng nhất cử nhất động phải giữ lại hình ảnh cho vương phủ.

Bỗng có một luồng gió xẹt ngang, mọi người đứng ngoài phải chớp mắt một cái mới nhìn rõ người bên trong đang dùng tay nắm lấy cây roi lại.

''Là A Tú ca ca, may quá huynh ấy đến rồi!'' - Tung hô trong im lặng.

A Tú vẫn chưa mở miệng nói lời nào, nhìn qua tiểu Trúc và cởi áo ngoài choàng lên người cô ấy.

''Dù biết tiểu Trúc gây không rắc rối cho đại vương phi và vương phủ nhưng không đến mức phải chịu phạt đòn!'' - A Tú điềm tĩnh.

''Bao nhiêu phép tắc, quy định và nội quy ở Phong quốc muội ấy đã quên hết rồi! Lời hứa trước khi đến Du quốc con bé này đã quên hết rồi!'' - Nữ đại sứ ngồi xuống nhưng vẫn rất tức giận.

''Tiểu Trúc vẫn còn nhỏ nên vẫn ham chơi nhưng muội ấy vẫn chăm chỉ làm việc, hòa đồng và vui vẻ với mọi người! Những công việc do tiểu Trúc đảm nhận đều hoàn thành một cách xuất sắc, chưa hề thất bại hay sai phạm một lần nào!'' - A Tú nói chuyện vô cùng tự tin.

''Đối với một thị vệ hay hộ vệ việc cơ bản nhất là không gây rắc rối cho chủ tử, vậy mà từ trước đến nay tiểu Trúc đã gây ra bao nhiêu rắc rối!''

''Vương phi hay vương gia không lấy những chuyện đó làm thành rắc rối, ngược lại còn cảm thấy thoải mái khi tiểu Trúc biết chia sẻ cảm xúc đến mọi người! Muội ấy đã vui vẻ hơn, hòa đồng hơn và mỉm cười nhiều hơn!'' - A Tú nắm chặt lấy tay tiểu Trúc.

Một không khí im lặng bao trùm cả căn phòng đủ để A Tú nghe rõ tiếng tim đập của tiểu Trúc và tiểu Trúc cũng nghe rõ nhịp tim của A Tú.

''Nếu mà nói về nợ nần của tiểu Trúc thì hiện tại ở đây tôi là chủ nợ lớn nhất! Nhưng tôi không lo lắng về chuyện đó vì ít nhất tiền tôi làm ra có thể đem lại niềm vui cho muội ấy, nhiêu đó thôi cũng khiến tôi hạnh phúc!'' - A Tú nắm tay chặt hơn nữa.