[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 2



Tiêu Chiến nhíu mày, anh thật sự rất rất cần tiền.

"Nghĩ thông suốt rồi ngày mai tới tìm tôi, bà già không có ở nhà."

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến trằn trọc.

Lấy điện thoại ra xem số dư còn lại trong sổ tiết kiệm ở ngân hàng, nghĩ đến việc mất đi khoản thu nhập này, tìm cách nào lấp vào cũng không khả thi, càng nghĩ càng thấy phiền muộn.

Một lần nữa đứng trước cổng lớn nhà phu nhân, Tiêu Chiến thấp thỏm nắm chặt lấy tay nắm cửa, ngón tay căng thẳng ấn chuông.

Lần này người mở cửa cho anh hình như không phải người giúp việc.

Tiêu Chiến bước vào trong, ở sảnh trước đậu một dàn siêu xe đắt tiền.

Anh đẩy cửa, một loạt âm thanh ầm ĩ truyền đến làm lỗ tai anh muốn hỏng.

Hôm qua rõ ràng còn là một căn phòng sang trọng, hôm nay đã biến thành cái dạng gì rồi.

Những ánh đèn đầy màu sắc nhấp nháy điên cuồng, đám người dán lại một chỗ mà vặn vẹo, âm nhạc sôi động, chỗ này nghiễm nhiên đã biến thành một sàn nhảy.

Ánh sáng lờ mờ, mắt Tiêu Chiến lại bị cận, anh xuyên qua đám người tìm kiếm bóng dáng cô nàng ngày hôm qua. Còn đám người kia lại đưa mắt đánh giá một thanh niên Châu Á toát ra khí chất sạch sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở trong này.

Tiêu Chiến giống như một con thỏ nhỏ bé lạc vào hang hùm ổ cọp, mang theo ba phần mơ hồ, ba phần sợ hãi và ba phần không biết phải làm sao.

Còn lại một phần rất mê người.

Rất nhanh sau đó đã có một anh chàng da trắng cao to cầm theo ly rượu đến trước mặt anh, "Chào cưng, muốn uống một ly không?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy ly rượu kia ra, mím môi khẽ nhíu mày, hướng người kia lắc đầu xin lỗi.

Nhưng anh chàng da trắng lại không muốn buông tha cho anh, Tiêu Chiến xoay người muốn đi lại cứ bị gã kéo lại. Gã cao đến một mét chín mươi mấy, thể trạng cường tráng, Tiêu Chiến ở trước mặt gã chỉ là một con chim cút gầy gò.

"Không nể mặt đến vậy sao, nói cho tôi biết tên của em đi."

"Không, tôi chỉ đến đây tìm người..."

Người kia vẫn không buông tay mà tiếp tục dây dưa, Tiêu Chiến thấy khó lòng thoát thân, liền nhận lấy ly rượu một ngụm uống hết sạch, "Thế này đã được chưa? Tôi thật sự chỉ muốn..." Thật ra hiện tại anh chỉ muốn về nhà.

Hôm nay đến đây có lẽ là sai lầm lớn nhất.

Còn đang nghĩ ngợi, âm nhạc đột nhiên ngừng hẳn, anh trông thấy một chùm ánh sáng chiếu thẳng lên sân khấu ở trung tâm căn phòng. Trên đó chỉ có duy nhất một cái cột bằng thép thẳng đứng, tiếng kèn saxophones mơ hồ chậm chạp mà vang lên khiến người nghe nổi da gà.

Đám đông bắt đầu hò hét, tiếng huýt sáo bên tai xuất hiện không ngừng. Tất cả giơ cao tay phải, hô hào một cái tên:

"Đan Đan, Đan Đan, Đan Đan..."

Một cô gái đang đeo chiếc mặt nạ lông vũ hình thiên nga, trên người mặc một bộ đồ thỏ hồng, đôi môi đỏ tươi gợi cảm làm động tác hôn gió với mọi người.

Tim Tiêu Chiến bỗng đập mạnh một cái, là cô ấy.

Lười biếng dựa vào chiếc cột, cô nàng nhẹ nhàng giơ đôi chân trắng muốt lên, nương theo tiết tấu của âm nhạc mà một tay bắt đầu vuốt ve chiếc cột, giống như là đang vuốt ve người yêu của mình, tay kia lại chậm rãi tự nâng cằm mình lên.

Bỗng nhiên, cô nàng theo nhịp điệu xoay người lại, ôm lấy cột thép, ưỡn ngực và đùi sát vào cột, eo nhỏ từng chút hạ xuống.

Dưới sân khấu, cảm đám người ngừng thở, xem đến si mê.

Tiêu Chiến hiện tại mới kịp phản ứng, anh nhận ra bản thân cũng không thể rời mắt khỏi người kia, anh xoa xoa cổ, cảm giác hơi nhức đầu, đại não cũng trống trơn, giống như men rượu bắt đầu phát tác, cho nên có chút hối hận vì vừa nãy đã nhất thời xúc động.

Anh thật sự không biết uống rượu, một chút thôi cũng đã chóng mặt, không khống chế được sẽ ngồi cười đến ngu ngốc.

Âm nhạc càng ngày càng ồn ào, cô nàng thỏ hồng kia mở hai chân mà ngồi xổm, lắc eo đẩy về phía trước đầy quyến rũ, làm cho người xem miệng lưỡi khô đắng.

Tiêu Chiến nuốt xuống một ngụm nước bọt, đột nhiên phát hiện bản thân cùng cô nàng kia mặt đối mặt, không nhịn được rùng mình một cái.

Ánh mắt mơ mơ hồ hồ, không biết có phải ảo giác hay không. Anh nheo mắt lại quan sát cho kỹ, đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.

Cô nàng thỏ hồng đang mập lên hay sao?

Đại não mê man, làm việc chậm chạp, cả thân người anh nghiêng về một bên, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng tên da trắng đứng bên cạnh.

Bên tai vang lên vài tiếng ong ong, y thức mơ hồ một lát thì tỉnh táo hơn được một chút, phát hiện bản thân đang bị người ta ôm vào trong lòng.

"Ông đây không rảnh, mấy đứa chúng mày tự chơi đi!"

Tiêu Chiến muốn ngẩng đầu nhìn xem đối phương là ai, nhưng mà mí mắt lại giống như nặng cả ngàn cân, muốn nhấc cũng không nhấc lên nổi.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cảm giác như bản thân được người ta đặt trên một chiếc giường mềm mại, Tiêu Chiến thoải mái nghiêng người sang một bên, mặt áp xuống đệm, chép miệng một cái an tâm ngủ tiếp.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Bàn tay với những chiếc móng tay được sơn màu đỏ tươi đang dần mở cúc áo sơ mi.

Anh bị ép nằm thẳng trên giường, có vật gì đó ấm áp từng chút từng chút một rơi vào lồng ngực của anh.

Tiêu Chiến sờ sờ một chút, sờ được một nhúm lông mềm mượt của vật đó.

Anh bắt đầu cười ngây ngô, trong lòng giống như đang bắn pháo hoa, hiện lên vô số hình ảnh kỳ quái.

Lúc thì thấy SpongeBob đang vui đùa cùng mình, lúc lại thấy một đám cún con đang liếm tay mình, sau đó còn thấy bản thân ngồi trên lưng một con diều hâu, được nó đưa đi qua bao đại dương, còn anh thì đang ngồi ăn bánh kem, nhưng bánh kem này rất kỳ quái, ăn vào nhưng nuốt không trôi...

Vừa mở mắt ra, đã thấy một dung mạo xinh đẹp dán sát vào mặt mình, doạ Tiêu Chiến hoảng sợ đến hồn phi phách tán.

Tiêu Chiến lúc này mới thanh tỉnh lại một chút, phát hiện miệng của mình đang mở rộng, đầu lưỡi lại bị đối phương mút mát trong miệng.

Cô nàng cắn mút đôi môi của anh rất nhiệt tình, từng tiếng chậc chậc vang lên khá rõ ràng.

Anh cố gắng đẩy bờ vai của cô nàng ra, lại bị bắt lấy cổ tay, kéo ngược lại rồi cố định trên đỉnh đầu.

Khí lực thật là lớn!

Khiến Tiêu Chiến lấy làm kinh hãi.