[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 21



Tiêu Chiến đang đánh răng, bỗng thấy một bóng người màu hồng vụt qua gương.

Anh giật mình, bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng, vội đi theo vào phòng tắm, trừng mắt đánh giá người kia một lượt.

Vương Nhất Bác đang rất nghiêm túc nghiên cứu mấy chai dầu gội, sữa tắm ở trên kệ: "Chai nào là sữa tắm vậy?" Mặc dù dáng người hắn hơi gầy nhưng khung xương lại rất lớn, dù dáng người mẹ Tiêu có hơi mập nhưng váy của bà được hắn mặc lên vẫn thấy hơi căng ở vai, nhìn lướt qua thì cũng không đến nỗi. Cái chính là tay váy không đủ dài, bị cộc lên che được có bảy phần, nên nhìn kiểu gì cũng thấy hơi buồn cười. Nhưng nếu nghĩ hắn là phụ nữ phương Tây, thì có thể thông cảm được.

"Cậu không mặc cái ấy... Cái ấy sao?" Tiêu Chiến chỉ vào ngực hắn: "Bị ba mẹ tôi bắt gặp rồi phát hiện thì phải làm sao?"

"Thì bảo là ngực của em bị lép! Ai đi ngủ mà còn mặc cái đấy, vướng bỏ xừ. Có thầy Tiêu yêu thích vòng ngực chắc khỏe này của em là được rồi." Vương Nhất Bác lần lượt nhìn từng chai: "Sữa tắm là chai này sao?"

"Cậu không biết đọc chữ à?" Tiêu Chiến giật lấy cái chai trên tay hắn: "Đây là dầu xả!"

Vương Nhất Bác đảo mắt làm ra vẻ vô tội mà đáp: "Em không biết nhiều Hán tự lắm."

Tiêu Chiến tìm chai sữa tắm, chỉ cho hắn thấy.

"Cậu thật sự coi đây là nhà của cậu à? Tắm với chả rửa, một ngày không tắm thì chết à?"

"Ờ? Chả nhẽ thầy Tiêu không tắm rửa mỗi ngày sao?"

Tiêu Chiến cầm bàn chải đánh răng, tuốt lông hai lần, hàm hồ đáp: "Hôm nay tôi bị cậu chơi đùa đến kiệt sức, sáng mai còn phải đi làm, nên hôm nay không tắm."

Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Eo... Thầy Tiêu ở dơ quá à!"

Tiêu Chiến với lấy khăn tắm của anh, ném vào mặt hắn: "Dùng đỡ cái này đi! Đồ đạc của cậu đâu? Không mang theo gì sao?"

Vương Nhất Bác kéo khăn tắm bị vứt vào mặt xuống, cúi đầu ra vẻ đáng thương nói: "Lúc em tra được địa chỉ nhà anh thì vô cùng lo lắng mà đặt máy bay đến đây, hơi đâu để ý nhiều như vậy?"

"Anh Cổ Tử cũng tránh em như tránh tà, em vất vả lắm mới túm được anh ấy! Là anh nói gì với anh ấy sao?"

Tiêu Chiến không tiếp lời, đi ra ngoài. Việc tạm nghỉ học anh có nhờ Cổ Tử giúp đỡ, anh nói với gã rằng không muốn bị "bạn gái" phát hiện ra chuyện này. Cổ Tử chỉ nghĩ đơn giản, đây là quyết định của anh em mình, có lẽ vì hai người họ không hợp cho nên mới mỗi người một ngả, vì vậy Cổ Tử rất có nghĩa khí quyết không để lộ chuyện của anh.

Tiêu Chiến rửa mặt xong, tắt đèn ở phòng khách đi rồi nằm trên ghế sô pha, điều chỉnh tư thế thích hợp nhất rồi đi ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác có dị vật đang ở giữa háng của mình. Anh vừa mở mắt, trước mặt tối đen như mực, hình như có một bóng người. Tiêu Chiến hãi hùng khiếp vía, còn tưởng rằng nửa đêm gặp quỷ, người kia bịt miệng anh lại, khẽ thở ra một hơi.

"Là em." Giọng nói của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thở phào một hơi, lúc này nhịp tim mới bình phục lại, thấp giọng mắng hắn: "Cậu làm gì vậy! Đêm hôm như vậy còn định quậy phá gì nữa?"

Âm lượng của Vương Nhất Bác cũng rất khẽ, làm bộ đáng yêu: "Em sợ bóng tối, em không dám ngủ một mình."

Tiêu Chiến mệt mỏi chớp chớp mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu đừng quậy nữa... Ngày mai tôi còn phải đi làm."

"Thầy Tiêu, " Vương Nhất Bác ngang nhiên nhào lên, đến cạnh bên tai anh thì thầm, Tiêu Chiến ngửi được mùi hương ngọt ngào của sữa tắm, "Anh không muốn sao? Em vừa mới sờ thử, phía dưới của anh cứng lắm rồi."

Tiêu Chiến hít thở sâu, tự nói với mình rằng cần phải tỉnh táo, không thể tuỳ tiện mắng người.

Vương Nhất Bác còn nói: "Hơn nữa, ban nãy mới làm được một nửa, anh không thấy khó chịu sao? Không phát tiết thì không tốt cho cơ thể đâu." Hắn vừa nói vừa luồn một tay vào trong chăn, tại chỗ đũng quần đã phồng lên của anh chậm rãi xoa nắn, nói tiếp mấy lời mê hoặc: "Vừa xong em đi ngang qua cửa nghe thử, ba mẹ đều ngủ cả rồi."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cảm giác như mình là Đường Tăng bị rơi vào động Bàn Tơ, không trốn thoát được ma pháp của yêu tinh nhện.

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác vừa vuốt ve hạ thể của anh, vừa hôn lên cổ anh. Bởi vì mắt không nhìn thấy gì, cho nên thính giác trở nên vô cùng mẫn cảm, hơi thở của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lướt qua tai anh, làm cho anh thấy ngưa ngứa.

Xốc chăn lên, Vương Nhất Bác cởi quần của anh ra, hai tay nắm lấy hạ thân của anh, dùng khoang miệng ấm áp mà ngậm nó vào, đầu lưỡi trơn ướt đảo trên đỉnh trụ, chậm rãi vờn từ trên xuống dưới.

Sống lưng Tiêu Chiến cứng ngắc, bấu chặt lấy ghế sô pha mà thở dốc. Cái cảm giác sướng đến mê hồn này khiến anh muốn bắn, qua một lúc, chờ khoái cảm giảm xuống một chút, anh mới cẩn thận từng chút từng chút phát ra những tiếng rên rỉ rất khẽ từ trong cổ họng.

Đột nhiên, tiếng mở cửa phòng vang lên, đèn của một căn phòng ngủ bỗng sáng lên.

Tiêu Chiến mắt lẹ tay mau đẩy Vương Nhất Bác trốn ở chỗ hở giữa bàn trà và ghế sô pha. Còn bản thân tranh thủ thời gian kéo chăn lên giả vờ ngủ tiếp.

Ba Tiêu chậm rãi đi từ trong phòng ngủ ra, bước vào nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác ló đầu lên, khẽ hỏi: "Là ba anh à?"

Tiêu Chiến đưa lưng về phía hắn, quay đầu nhìn sang, không chút do dự mà vươn tay ấn đầu hắn xuống: "Ngậm miệng, nấp kỹ vào!"

Ba Tiêu đi vệ sinh xong, chắc là cảm thấy hơi khát nước, mở ngọn đèn nhỏ trong phòng khách lên.

Lần này, tim hai người đều nhảy ngược lên tận cuống họng, nếu như lúc này ba Tiêu lại gần thêm chút nữa, có thể phát hiện ra Vương Nhất Bác đang nằm sấp trên mặt đất.

Vậy thì coi như xong rồi.

Cũng may, ba Tiêu chỉ rót nước, uống hai ngụm, rồi tắt đèn đi, vào lại trong phòng.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, nguyên một đêm, tới tới lui lui, bọn họ như muốn lấy đi nửa cái mạng già này của anh.

Vương Nhất Bác đứng lên, trộm không sợ chết, vẫn rất hưng phấn, lay lay anh mấy cái để anh xoay người lại: "Thầy Tiêu, thầy Tiêu?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Vương Nhất Bác lại luồn tay vào trong chăn, ở phía sau ôm chặt lấy anh, rồi chạm vào hạ thân của Tiêu Chiến, vừa tuốt lộng vừa nói: "Thầy Tiêu, đừng giả bộ ngủ nữa, anh xem chỗ này của anh hưng phấn như vậy, giả vờ làm gì."

Tiêu Chiến vẫn như cũ quật cường đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích, nhưng một tiếng thở dốc mang theo tư vị ý loạn tình mê đã bán đứng anh.

"Muốn bắn? Bắn trong chăn rồi ngày mai đưa lại cho mẹ thì không hay đâu nha!" Vương Nhất Bác thì thầm bên tai anh, vừa nói vừa xốc chăn của anh lên, Tiêu Chiến đành thuận theo điều chỉnh của hắn.

"Em giúp anh hút ra." Vương Nhất Bác ngậm lấy quy đầu của anh, điều chỉnh cơ miệng ngậm mút cẩn thận, mà đôi tay cũng không rảnh rỗi gì, rất phối hợp mà sờ loạn khắp nơi.

Miệng Tiêu Chiến mở lớn, rốt cuộc chịu không nổi, hô hấp từng đợt khó khăn, bỗng nhiên ưỡn eo một cái, bắn ra trong miệng hắn.

Cao trào qua đi, lý trí trở về, Tiêu Chiến bỗng thấy ngượng ngùng muốn chết. Sao có thể làm mấy chuyện thế này ở trong phòng khách? Đều tại Vương Nhất Bác quá bám người! Đúng, tất cả đều tại hắn!

Vương Nhất Bác ấn vai anh, để anh nằm trên ghế sô pha, nhổ tinh dịch ở trong miệng ra lòng bàn tay, cao hứng nói: "Nhìn nè, em thật quá tốt bụng mà, thầy Tiêu không tắm rửa gì cả, mà em vẫn để anh bắn ở trong miệng mình."

"Im mồm đi!" Tiêu Chiến bịt tai mình lại, không muốn nghe mấy lời thô tục của hắn.

Hậu huyệt đột nhiên bị xâm phạm. Vương Nhất Bác dùng tinh dịch để bôi trơn, đưa ngón tay đâm vào bên trong. Đầu tiên là một ngón, chậm rãi đâm vào rút ra, rồi nhét thêm một ngón nữa, nhẹ nhàng khuếch trương.

Tiêu Chiến cắn chặt chăn, đầu gối đè vào ghế sa lon, cái mông bị nâng lên có chút khó chịu, muốn tách ra khỏi ngón tay đang xâm nhập của hắn.

Vương Nhất Bác đem ngón tay rút ra khỏi hậu huyệt đã thấm đẫm nước, liền biết, Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong.

Trong bóng tối, Tiêu Chiến quỳ gối chổng mông ở trên ghế sô pha, không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên cảm thấy thứ nóng hổi kia đang đặt trên mông mình. Vương Nhất Bác vỗ vỗ cái mông của anh, vịn chặt, chậm rãi đem cự vật của mình đi vào.

Từ sâu trong yết hầu của Tiêu Chiến phát ra tiếng rên hừ hừ, nửa thân trên tê liệt đến vô lực mà trượt xuống ghế.

Vương Nhất Bác cũng biết không thể quá kịch liệt, cho nên vừa chậm chạp lại dịu dàng mà ra vào, mỗi lần đều như có như không cọ đến tận tuyến tiền liệt, cả người Tiêu Chiến run rẩy không thôi, rất nhanh tiết ra dịch nhờn, bôi trơn chỗ giao hợp, khiến cho mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng nước dâm mĩ.

Bởi vì động tác nhẹ nhàng chậm rãi, mỗi lần đâm vào rút ra đều tỉ mỉ hỏi thăm từng cơ thịt mềm mại dọc hành lang, Tiêu Chiến cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có, thành ruột gắt gao bao chặt lấy côn th*t của Vương Nhất Bác, mà phía dưới của anh cũng được an ủi, cả hai đều đạt đến cảm giác đỉnh điểm hưng phấn.