[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 23



Lông mày Tiêu Chiến khẽ nhếch lên, kỳ quái mà nhìn hắn. Có thật là bị sờ mó? Mà lại vui vẻ như vậy? Nghĩ thầm thằng nhóc này đúng là bị khùng, không biết lại bày trò quỷ gì đây.

Một tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng trượt trên vai rồi ôm lấy cổ anh, tay kia hướng tới chỗ mông mình, loay hoay làm gì ở chỗ eo, có vẻ như đang chỉnh lại vạt áo.

Sau khi hắn hoàn thành một loạt mấy động tác của thiếu nữ, lại dựa vào anh, hơi thở giống như lông vũ nhẹ nhàng vờn qua lỗ tai mẫn cảm của Tiêu Chiến: "Đây là lần đầu tiên em gặp biến thái trên xe buýt đấy! Làm thế nào mới được nhỉ, hiện tại thì em muốn hét lên? Rồi túm chặt lấy tay hắn có được không!"

"Đừng!" Tiêu Chiến sợ hắn gây chuyện, kéo hắn lên, hai người khó khăn đổi chỗ cho nhau. Tiêu Chiến chống tay vào cửa, Vương Nhất Bác dựa vào trước ngực anh.

"Mọi người chú ý, xe chuẩn bị mở cửa!" Đến trạm dừng, lái xe rống lớn một câu, Tiêu Chiến vội vàng cố gắng đứng thẳng người, cửa xe mở ra, Vương Nhất Bác dựa vào cửa xe, chân lại mang giày cao gót nên lung lay suýt ngã. Tiêu Chiến bị dọa cho hết hồn, nhanh tay lẹ mắt ôm eo của hắn kéo ngược về lại. Vương Nhất Bác cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui, ở trong lồng ngực ngoẹo đầu nhìn anh, bị Tiêu Chiến lườm cho một cái.

Nếu lúc giả trang thành phụ nữ là giống nhất, thì lúc lên cơn điên cũng là lúc điên nhất.

Cửa xe đóng lại một lần nữa, xe buýt tiếp tục chạy, không có ai xuống xe. Trong xe vẫn là tình trạng không một kẽ hở. Có một chỗ để đứng đã là tốt lắm rồi. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Tiêu Chiến vừa nhẹ nhàng thở hắt ra, bỗng nhiên cảm giác bên đùi bị người đứng phía sau sờ mó một cái, dọa anh toàn thân choáng váng.

Thật sự có biến thái ở trên xe? Không đúng, mình là đàn ông mà, sờ cái gì mà sờ? Tiêu Chiến hơi khó hiểu quay đầu lại, thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên lùn tịt để kiểu tóc Địa Trung Hải, người này cúi đầu, cả người mang lại vẻ âm hiểm nặng nề, nhìn qua có chút không bình thường.

Tiêu Chiến nhìn hắn trong chốc lát, gã đàn ông kia vậy mà lại ngẩng đầu lên cười với anh một cái, khoé miệng tạo thành một độ cong cứng nhắc, ánh mắt sáng ngời, lại đưa tay sờ mó anh thêm một lần nữa. Mông của Tiêu Chiến lập tức căng cứng lại, lông tơ dựng ngược.

Tên này chắc chắn bị bệnh tâm thần!

"Làm sao, làm sao vậy!" Vương Nhất Bác thấy anh hơi kỳ lạ, nắm lấy cánh tay của anh, bộ dạng phấn khởi như vừa thấy náo nhiệt: "Sờ anh à?"

Tiêu Chiến cắn chặt hàm rằng, nhắm mắt lại cố gắng kiềm chế lửa giận.

Lái xe lại hô lên chú ý cửa xe, xem ra là đã đến trạm rồi! Tiêu Chiến hít sâu, cửa vừa mở ra trong lòng chỉ nghĩ tranh thủ thời gian xuống xe, chen được mấy bước thì quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác thế mà vẫn đứng lì trên xe.

"Cậu làm gì vậy?" Anh xoay người túm lấy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác dùng túi xách trên tay đập mạnh vào đầu gã đàn ông trung niên kia, kim loại trang trí đính trên túi đập vào mặt gã ta, khiến gã ta đau đến nhe răng trợn mắt, cái trán rạch toạc chảy máu. Dọa những người khác ở trên xe sợ hãi mà hét lên.

Trong lòng Tiêu Chiến thắt lại, lôi kéo Vương Nhất Bác bỏ chạy.

Hai người chạy rất lâu, Vương Nhất Bác hất tay của anh ra, vịn eo thở dốc, mà bộ dạng lại rất vui mừng.

Tiêu Chiến im lặng, mặc kệ hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Vương Nhất Bác đuổi theo: "Chiến ca ca, chờ người ta một chút đi!"

Tiêu Chiến dừng lại: "Cậu gọi tôi là gì?"

"Chiến ca ca nha, chút nữa không phải đi gặp đồng nghiệp của anh sao, phải xưng hô thân mật một chút chứ."

"Đừng, cậu để cho tôi bình yên ăn cơm là được rồi."

Vương Nhất Bác ôm lấy cánh tay anh, ỏn à ỏn ẻn nói: "Tuân lệnh, Chiến ca ca~~"

Khung cảnh thay đổi, Vương Nhất Bác lè lưỡi, đầu đầy mồ hôi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Hắn để đũa xuống, sốt ruột kéo ống tay áo của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang nói chuyện với đồng nghiệp, quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì giật nảy mình.

"Cậu không ăn cay được à?"

"Sao anh... Cay quá... Tại sao không nói trước là... Ăn... Ăn lẩu..."

Tiêu Chiến vội vàng lấy ly rót đồ uống ra, qua quýt đáp: "Ở Trùng Khánh thì thường ăn lẩu đó..."

Vương Nhất Bác đoạt lấy cái ly trong tay anh, một hơi uống hết sạch, chu chu đôi môi vì ăn cay mà sưng phồng hít thở một lúc. Một bàn này toàn mấy người trẻ tuổi ngồi với nhau, tất cả mọi người đều có vị trí thấp. Có người trông thấy bộ dạng này của Vương Nhất Bác, lại lấy một cục đá đưa tới.

Tiêu Chiến nhận lấy cục đá, nhẹ giọng nói cảm ơn. Đồng nghiệp khiêm tốn lắc đầu, nói, bạn gái của cậu xinh đẹp thật đấy, khiến cho tôi rất ngưỡng mộ.

Tiêu Chiến cười nhạt lắc đầu, cầm lấy khăn ướt, cẩn thận bọc viên đá lại, chườm lên môi cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vội vàng vén tóc ra sau, ngẩng đầu lên để anh chườm cho dễ.

Tiêu Chiến nhìn sang bát của hắn, đứa nhỏ ngốc, không biết ăn cay mà trong bát lại toàn gạo kê cay, chắc chắn không biết nó là thứ gì.

"Tự mình cầm đi." Anh đứng dậy lấy bát gia vị nêm vào nồi lẩu trước mặt hắn: "Cậu sợ cay, tôi bỏ thêm ít giấm cho bớt cay."

Vương Nhất Bác chườm được một lúc đã thấy khá hơn nhiều, dùng đũa chấm vào nước lẩu Tiêu Chiến đã nêm cho hắn rồi nếm thử, ăn rất ngon. Hắn ăn được một lúc, lại nói: "Em muốn ăn chua thêm một chút có được không, ăn rất ngon!"

Đồng nghiệp đang nói chuyện cùng Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của hắn, quay đầu lại: "Cô không thể tự mình làm sao, tay cũng dài mà?"

Vương Nhất Bác mất hứng bĩu môi cắn đũa.

Lúc này có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng, hất tóc đi tới chào hỏi Tiêu Chiến: "Chiến Chiến này, chúng ta đi mời rượu lãnh đạo đi." Có vẻ là cấp trên của Tiêu Chiến, hình như cũng tầm tuổi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đánh giá một lượt, cô gái này gặp mọi người khuôn mặt luôn tươi cười, ngoại hình thì dịu dàng ngọt ngào, cử chỉ giống kiểu phụ nữ chững chạc và mạnh mẽ, khí chất điềm tĩnh lại có phần bí ẩn, vẫn rất là có kiểu cách. Nhưng Vương Nhất Bác lại không vừa mắt nàng cho lắm, cảm thấy nụ cười trên gương mặt của nàng quá giả tạo.

"À, chào chị Hồng." Tiêu Chiến chỉnh lại trang phục, cầm ly của mình đứng dậy.

Vương Nhất Bác quan sát bọn họ đi đến một bàn khác, chào hỏi từng người một rồi mời rượu. Hắn không ăn nữa, mu bàn tay chống đỡ khuôn mặt, xem thử xem Tiêu Chiến có thể uống mấy được mấy ly.