[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 35



Tiêu Chiến về đến nhà không lâu thì có điện thoại gọi tới, nhìn thoáng qua là Vương Nhất Bác nên anh không bắt máy.

Anh cần phải tỉnh táo lại, cẩn thận làm rõ vấn đề.

​Sáng sớm ngày hôm sau, anh đi tìm người đồng nghiệp tên là Tiểu Lý đã gọi điện cho anh vào chiều hôm qua, hỏi anh ta vì sao không trả lời điện thoại, Tiểu Lý ấp úng, nói nhà mình có việc đột xuất, cho nên phải về giải quyết, không để ý điện thoại.

Qua một đêm Tiêu Chiến đã tỉnh táo hơn rất nhiều, bởi vì hôm qua liên tục xảy ra nhiều việc quá mức trùng hợp, bản thân quả thật có phần kích động, chẳng lẽ anh đã trách lầm Vương Nhất Bác rồi?

​Anh gọi điện lại nhưng Vương Nhất Bác vẫn không bắt máy.

​Anh càng lúc càng thấy phiền não.

​Bỗng nhiên có một phụ nữ ầm ĩ ngay tại quầy lễ tân, có rất nhiều người chạy đến hóng chuyện. Người đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh Tiêu Chiến cũng chạy đi nghe ngóng, sau khi trở về thì hưng phấn kể chuyện cho mọi người nghe, thì ra là vợ của quản lý Bạch chạy đến công ty làm ầm lên, nói lão bao nuôi tiểu tam, muốn cho lão thân bại danh liệt.

​"Á à! Quản lý Bạch! Tôi đã nói rồi mà, người trong video hôm qua chẳng phải là..." Một nhân viên nam sung sướng lại gần để thảo luận.

​"Anh đừng nói linh tinh! Hiện tại vẫn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện mà!" Có người nhắc nhở gã ta.

"Ha ha, cậu không biết đôi mắt của tôi tinh tường cỡ nào đâu, mấy phim như vậy đã xem qua rất nhiều rồi..."

"Nếu vậy, người gửi mấy tin nhắn hôm qua... là vợ của lão ấy?"

​"Rất có thể!"

​Tiêu Chiến không nghe nổi nữa, đứng lên bước ra ngoài.

​Bên ngoài người người vây kín như nêm. Bảo vệ, người phụ trách, người đến hóng chuyện, ở đâu cũng toàn là người.

​Tiêu Chiến đứng ngoài vòng vây, chỉ có thể nghe thấy một người phụ nữ đang gào khóc thảm thiết, hình như còn gọi tên của Từ Hồng. Người phụ trách của công ty cố gắng giải tán đám đông, để mọi người tản ra, kêu mọi người quay về làm việc đi.

​"Này này này! Cậu làm việc ở bộ phận nào, hóng cái gì mà hóng, trở về làm việc đi không nghe thấy à?" Tiêu Chiến bị mắng, không còn cách nào khác, đành phải đi theo những người khác đi vào lại bên trong. Trước khi bước đi, xuyên qua kẽ hở của đám người anh nhìn thấy được dáng vẻ của người phụ nữ kia, mái tóc đen dài, cả người mặc hàng hiệu, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, khóc lóc như mưa nên lớp trang điểm đã bị trôi, trông rất chật vật.

​Tiêu Chiến trở lại chỗ ngồi, nhưng chẳng thế chuyên tâm làm việc, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không bắt máy, mãi về sau, tín hiệu lại chuyển thành "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy".

Anh cầm di động, đầu óc lơ đãng cho nên lại đứng lên đi ra ngoài. Vừa xuống dưới lầu, đã thấy ở phía xa, Tiểu Lý đang đứng trước một chiếc ô tô màu đen, đang cùng với người lái xe đang nói chuyện gì đấy. Anh lại gần hơn một chút, Tiểu Lý vừa nhìn thấy anh bỗng nhiên co cẳng chạy vội, Tiêu Chiến nhanh chóng đuổi theo, người ngồi trên xe cũng vội vàng lái xe đi, anh chỉ kịp trông thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong chớp nhoáng trước khi người đó đeo kính râm lên.

​Tiêu Chiến ngẩn người, đứng im tại chỗ, bỗng chốc cảm thấy như bản thân đã rơi vào hầm băng, cả người lạnh cóng.

Anh xin nghỉ, giống như kẻ điên mà chạy đi tìm Vương Nhất Bác, nhưng không ai biết hắn ở đâu.

​Sang ngày hôm sau, anh tóm được Tiểu Lý trong nhà vệ sinh nam, kéo đại cậu ta vào một buồng, gặng hỏi mãi cuối cùng Tiểu Lý mới chịu mở miệng.

​"Tôi... Tôi chỉ bán video lại cho vợ lão ta, cậu cũng biết mà, bình thường quản lý Bạch rất hay lạm dụng tài nguyên của công ty, hay bảo tôi dùng danh nghĩa của công ty giúp lão đặt trước phòng khách sạn... Cho nên tôi mới..."

​"Vậy tại sao hôm đó cậu lại cố ý gọi tôi quay về công ty?"

​"À... Ngoài ý muốn thôi, chỉ là... Lúc đó... Tôi có việc, không phải tôi đã giải thích qua với cậu rồi sao?"

​Tiêu Chiến buông cổ áo cậu ta ra: "Nói như vậy... Những việc này, đều do một mình cậu làm?"

​"Đúng đúng đúng, tôi đã ngứa mắt lão từ lâu rồi... Cậu đừng nói chuyện này cho ai biết!"

​Tiêu Chiến buông tay, không muốn nói nhảm với cậu ta nữa, hiện tại trong lòng anh rất mệt mỏi.

​Liếc nhìn tấm ảnh trong điện thoại di động, dưới sắc chiều ngả màu, cậu thanh niên giơ ngón tay hình chữ V, khuôn mặt hiện ra nụ cười ngây ngô đơn thuần. Anh nhớ lại lúc bản thân vứt lại cho Vương Nhất Bác một câu "Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa" thì rất muốn tự cho mình một cái bạt tai.

​Một tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, người kia vẫn không có chút tin tức nào. Tâm tình của Tiêu Chiến sa sút rất nhiều, mà ba Tiêu lại mắc phải bệnh phù phổi cấp[1] hết lần này tới lần khác phải vào bệnh viện liên tục. Sức khoẻ của mẹ Tiêu cũng không được tốt cho lắm, không thể làm việc quá vất vả. Tiêu Chiến đành phải tạm xin nghỉ, túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho ba. Bác sĩ nói, dùng thuốc không thì không có hiệu quả cho lắm, có thể phải chuyển đến bệnh viện lớn làm thủ tục để phẫu thuật.

[1] Phù phổi cấp là tình trạng ngạt thở cấp do nhiều nguyên nhân khác nhau, các nguyên nhân đó làm cho nước ra ngoài mao mạch phổi quá nhiều gây nên phù phổi. Phù phổi cấp là một bệnh cấp tính, đe dọa đến tính mạng và chỉ cứu được bệnh nhân nếu can thiệp sớm và hiệu quả.

​Nhưng giường bệnh trong bệnh viện lớn không phải lúc nào cũng có sẵn, không phải nói chuyển là có thể chuyển được? Tiêu Chiến liên lạc với tất cả bạn bè rồi họ hàng thân thích, hỏi thăm mấy cái bệnh viện, đều trả lời là phải đợi gần nửa tháng, mà phía ba anh thì lại gấp giống như kiến bò trên chảo nóng. Về đến nhà, sợ mẹ lo lắng, anh không dám thể hiện ra bên ngoài.

​"Chiến Chiến này, gần đây có phải con rất mệt hay không, sắc mặt con không được tốt cho lắm."

​"Không có mẹ ơi, con không sao hết."

​"Tí nữa mẹ con mình cùng đến bệnh viện, ban đêm thay phiên nhau chăm sóc cho ba con, con đừng cố sức quá."

​"Mẹ, con không sao thật mà." Tiêu Chiến cật lực khuyên can, nhưng mẹ Tiêu vẫn rất kiên trì, hai người mãi sai mới đi ra khỏi cửa, đến bệnh viện lại thấy giường bệnh trống không, đành phải hỏi y tá, người ta trả lời đã sắp xếp cho ông chuyển viện.

​Tiêu Chiến hít vào một đợt khí lạnh: "Chuyển viện? Ai chuyển? Tôi là con trai của ông ấy mà sao tôi lại không biết gì hết?"

​"Tôi không biết ở đâu cả, hình như là chuyển đến bệnh viện quân khu thì phải, hai người đi hỏi thử xem." Y tá sửa sang lại giường chiếu, giống như chê hai người bọn họ đứng đây vướng chỗ, cô chỉ ra bên ngoài, nói: "Đằng kia kìa... Đằng kia, đến hỏi đi!"