[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 37



Tiêu Chiến ngẩn người, quan sát kỹ đầu của hắn: "Không thể nào? Bị tai nạn xong lại bị ngáo luôn rồi?"

​"Anh mới bị ngáo á!" Vương Nhất Bác đẩy anh ra, phồng má dịch người sang chỗ khác.

​Xem ra tinh thần của hắn rất tốt, hai mắt có thần, sức lực không tồi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. Tốt quá rồi...

​"Tốt rồi!" Tiêu Chiến bỗng nhiên ôm lấy Vương Nhất Bác, cảm giác may mắn lấp đầy sự mất mát. Vừa nãy bầu không khí rất nghiêm trọng, khóc lóc mất một hồi, anh còn tưởng người này đã trở thành người thực vật hay gì đó rồi chứ. Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi...

​"Á! Đau đau đau! Buông ra buông ra!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên la oai oái, dọa cho Tiêu Chiến vội vàng buông hắn ra mà dò xét một lượt.

​"Sao rồi... Sao rồi?" Bây giờ anh mới phát hiện ở chỗ ổ bụng của hắn đeo một cái đai cố định.

​"Bị làm sao đây? Hở?" Tiêu Chiến xem xét, cả người không sao nhưng lại phải đeo đai cố định này, nhịn không được hai mắt nóng lên, đau lòng hỏi.

​"Bị gãy xương sườn, chưa chết được đâu." Vương Nhất Bác cà lơ phất phơ nói xong, chợt phát hiện ra Tiêu Chiến đang cúi đầu, không nói chuyện, hình như là đang khóc.

​"Anh khóc cái gì? Tôi bị anh hại thành ra thế này, bây giờ anh nhìn thấy rồi, chắc hài lòng lắm nhỉ?" Vương Nhất Bác vô tình nói mấy lời trào phúng.

​Tiêu Chiến lắc đầu: "Xin lỗi em, Nhất Bác, đáng lẽ anh phải nghe em giải thích. Là anh có lỗi với em... Tại sao anh lại dễ dàng nghi ngờ em như vậy chứ..."

Hai bên khoé miệng của Vương Nhất Bác không kìm chế được khẽ cong lên, nhưng vẫn giả vờ làm bộ làm tịch: "Đúng rồi! Bây giờ anh mới nhận ra à! Nghĩ oan cho người tốt, thiên lôi mau xuống đánh cho thầy Tiêu mấy phát đi!" Thấy Tiêu Chiến không chịu nổi nữa ghé vào chăn khóc lớn, Vương Nhất Bác cực kỳ đắc ý, đắc ý miễn bàn.

​Đạt được mục đích, hắn hắng giọng một cái: "È hem, nếu anh đã biết sai, vậy sau này..."

​"Sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, " Tiêu Chiến ngồi dậy, hai mắt khóc đến sưng đỏ, tuyệt vọng nhìn hắn: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, Nhất Bác, anh sẽ không đến tìm em nữa, cũng không mong em sẽ tha thứ cho anh, bây giờ có người nhà ở bên cạnh em là được rồi, anh có thể yên tâm..."

​"Oắt đờ heo..." Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại một câu "Tạm biệt".

*Câu gốc là "Anh nói gì..." mà mình cố tình dịch thành câu này để thể hiện sự khó hiểu và bức xúc của cả Vương Đan Đan và editor =)))) thầy Tiêu đang nói nhảm nhí gì zậy...

​Bóng lưng của anh mười phần kiên quyết, Vương Nhất Bác lập tức rối rít, liều lĩnh đuổi theo túm anh lại, lại quên mất chân mình còn đang bó bột. Thế là hắn bỗng chốc ngã nhào xuống đất, ngay lập tức kêu lên vài tiếng thảm thương đến chói tai.

​Tiêu Chiến nghe được tiếng kêu thì giật mình, xoay người lại nhìn. Nửa người Vương Nhất Bác ngã sấp xuống đất, cái chân bó bột còn đang mắc ở trên giường, chân còn lại thì vung vẩy ở giữa không trung, trông vô cùng buồn cười. Nhưng anh lại không cười nổi, trong lòng sợ hãi chạy đến đỡ hắn lên.

​Vương Nhất Bác mất hết sức, cả người ì ra, Tiêu Chiến thở hồng hộc dùng hết công lực mới khiêng được hắn lên giường. Vương Nhất Bác vừa nằm xuống liền nhí nhéo không ngừng, ôm lấy xương sườn mà trách móc: "Chết mất chết mất thôi."

​"Sao em lại không cẩn thận như vậy... Anh đi gọi bác sĩ đến khám cho em!" Tiêu Chiến vừa chảy nước mắt vừa nói, Vương Nhất Bác nhất quyết không cho anh đi.

​"Không cho phép anh đi! Anh... Ôi đau chết mất... Anh muốn chọc tôi tức chết đúng không! Tức muốn chết luôn đây nè!" Vương Nhất Bác cứ như đứa con nít ba tuổi, dáng vẻ ngang ngược cố tình gây sự.

​"Anh không đi đâu cả, anh chỉ đi gọi bác sĩ đến thôi mà." Tiêu Chiến vừa khó chịu vừa nghẹn ngào nói.

​"Anh chém gió! Anh gọi bác sĩ xong sẽ bỏ đi liền đúng không?" Vương Nhất Bác gào lên, chỉ vào xương sườn rồi lại chỉ vào chân của mình: "Anh nhìn thấy chưa! Nhìn cho kỹ vào! Tôi thành ra bộ dạng này, còn suýt chết ngắc luôn rồi, vậy mà anh lại muốn bỏ đi? Anh là ma quỷ đấy à?"

​"Nhưng tôi cũng đâu còn cách nào khác!" Tiêu Chiến bỗng nhiên bộc phát, cũng hét lớn. Vương Nhất Bác thấy anh hét lên thì lập tức sửng sốt, sau đó ỉu xìu.

Anh chán nản ngồi xuống ghế, hai bàn tay ôm lấy mặt mình, giọng nói yếu ớt lại bất lực: "Ba tôi đang ngã bệnh, tôi còn phải chăm sóc ông ấy, tôi... Tôi biết là tôi có lỗi với cậu... Cậu muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cũng được, hay là... Cậu muốn gì thì cứ nói."

Miệng Vương Nhất Bác mở lớn nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh gì, không còn bộ dạng hung hăng như vừa nãy nữa.

​Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, Lưu Bí như một người máy bước chân thẳng tắp mà đi vào.

​Hai người đồng thời nhìn về phía cô ——

​"Việc phẫu thuật của ba thầy Tiêu đã được sắp xếp xong xuôi, xế chiều hôm nay có thể tiến hành phẫu thuật. Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ bình phục rất nhanh. Ông ấy cũng được bố trí nằm tại tầng bệnh này, thầy không cần phải lo lắng. Đương nhiên, phu nhân nói, điều kiện tiên quyết là thầy nhất định phải chăm sóc cho thiếu gia của chúng tôi đến khi nào bình phục hoàn toàn mới thôi."

​Hả?

​Tiêu Chiến nhíu mày, ý gì đây?

​Lưu Bí nói xong, mỉm cười, ném về phía Tiêu Chiến một vật.

​Tiêu Chiến cuống quít bắt lấy, có hơi nặng, cầm lên xem thử là một chiếc di động màn hình đã bị vỡ nát, nhìn qua như kiểu bị vật gì đó nghiến lên. Gì đây?

​Không đợi anh kịp hỏi, Lưu Bí đã đi ra ngoài.

​Tiêu Chiến xoay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại mất tự nhiên quay lưng đi, hai tai dần đỏ lên ngay trước mắt anh.

​"Nhất Bác..." Tiêu Chiến càng nghĩ càng thấy không đúng, ngơ ngác sững sờ nhìn chằm chằm xuống chân mình một hồi: "Phu nhân đây là... Có ý gì."

​Vương Nhất Bác không thèm để ý tới anh.

​Tiêu Chiến lại cầm điện thoại di động lên, ấn xuống nút mở nguồn. Sau khi khởi động máy xong, trên màn hình hiện ra cả trăm thông điện thoại chưa đọc, tất cả đều đến từ người liên hệ tên là "Anh Chiến".

​"Đây là... Đây là điện thoại di động của em hả Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến tiện tay bấm vào danh sách liên lạc, khó hiểu hỏi.

​Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy đồ vật trên tay anh, cuống cuồng bật dậy giật lấy: "Sao nó lại ở chỗ anh!"

​"Lưu Bí vừa đưa cho anh."

​"Hừ!" Vương Nhất Bác ôm chặt điện thoại di động vào trong ngực: "Cuối cùng mẹ cũng chịu trả lại."

​Tiêu Chiến thở dài, đứng dậy muốn rời khỏi, Vương Nhất Bác lại giữ chặt lấy anh: "Anh đi đâu vậy!"

​"Yên tâm đi, anh không đi đâu cả. Em không nghe thấy chị ấy vừa nói gì à?" Tiêu Chiến gỡ tay hắn ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh đi gọi bác sĩ, vừa nãy ngã một cái có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy."

​Vương Nhất Bác tạm thời nhẹ nhàng thở dài, chờ Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng, lập tức lôi điện thoại di động ra, kiểm tra danh sách liên lạc một lượt, xoá sạch sẽ mọi thông tin liên lạc với người tên Tiểu Lý.

——————————————-

Jin: Đến đây chắc mọi người cũng biết việc hôm trước là do ai làm rồi nhỉ:v ờm cho dù thật ra mình cũng không tán thành với việc làm đó lắm vì nó có hơi cực đoan 😅 mà thôi vậy, Bo bị tai nạn thành ra thế này cũng coi như xí xoá hết. Xưng hô có hơi loạn là do mình cố tình để vậy cho hợp với tâm trạng của nhân vật í. Dạo này thấy mệt trong người quá nên không ra chương mới thường xuyên được, còn bận chuyển nhà sang bang khác nữa, cứ bù lu cả lên, bên này lại còn có lệnh mới, chả biết việc học đến đâu, có phải về nước không nữa oi giời =))))) nên ra chương mới chậm thì mọi người thông cảm nhé 😂 tâm sự mỏng chút thía thui chứ không có ý bán thảm gì cũng không đau sầu gì cả đâu huhu