[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 44



​"Chào em, anh là Hạ Mạt."

​Tiêu Chiến cũng nhanh chóng giới thiệu cho Vương Nhất Bác nghe: "Đây là em họ anh."

​Vương Nhất Bác mỉm cười với Hạ Mạt: "Chào anh, tôi là Đan Đan."

​"Em gái Đan Đan thật là xinh đẹp, anh họ anh đúng là có phước." Con mắt của Hạ Mạt dính chặt trên người hắn không chịu rời đi.

​Vương Nhất Bác vừa vuốt tóc vừa suy tính xem làm sao để đập chết cha tên chó chết này. Bỗng nhiên, hắn dịu dàng nói: "Ôi ôi, thật ngại quá, phòng vệ sinh nhà anh ở đâu thế?"

​Hạ Mạt nhếch một bên lông mày, liên tục chỉ đường cho hắn: "Bên này bên này, anh dẫn em đi."

​Vương Nhất Bác yểu điệu thục nữ giữ váy đứng lên, ngượng ngùng gật gật đầu đi theo gã. Tiêu Chiến có hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng hắn.

​"Nghe nói anh muốn mở công ty?" Đến nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác đi vào, đứng tựa vào tường tùy ý hỏi.

​Hạ Mạt sửa sang lại quần áo, trên mặt lập tức hiện ra dáng vẻ đắc ý: "Đúng thế."

​"Có danh thiếp không?"

​Hạ Mạt nghe xong thì ngẩn người, một cô gái xinh đẹp thế này, đứng khoanh tay, đầy trêu chọc hỏi danh thiếp của mình? Là người bình thường đều biết đây là có ý gì? Không ngờ ý định của mình lại dễ dàng thành thật, nhanh chóng ngoan ngoãn móc danh thiếp ra đưa cho hắn.

Hai ngón tay của Vương Nhất Bác kẹp lấy danh thiếp, đọc thử, ánh mắt đầy tà mị, lại hỏi gã: "Đã đăng ký công ty xong chưa?"

​"Đang theo quy trình, trong khoảng thời gian này sẽ xong." Miệng lưỡi Hạ Mạt khô đắng nhìn dáng vẻ câu người này của hắn, bàn tay không an phận lần mò đến lưng của Vương Nhất Bác sờ soạng.

​Vương Nhất Bác cất kỹ danh thiếp đi, cúi đầu lạnh lùng hừ một tiếng, thật ngại quá, chỉ sợ là mày không mở được rồi.

Trong chớp mắt tay của Hạ Mạt đã mò tới, Vương Nhất Bác vung tay hung hăng đấm cho hắn một phát.

Tên kia bị đánh đến nỗi lảo đảo cả người, choáng váng. Hoàn toàn không thể tin được, một giây trước còn là một tiểu mỹ nhân đang cùng mình tán tỉnh, một giây sau vậy mà lại đột nhiên ra tay độc ác như vậy...

​Mà lực tay cô nàng sao lại mạnh thế này? Hạ Mạt ôm lấy một bên mặt đau nhói bỏng rát của mình, cảm giác từ tai đến đầu đều tê rần, não kêu ong ong.

​"Mày là cái loại thối tha gì, cũng xứng đụng vào người tao sao?" Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng.

​"Mày!" Hạ Mạt thẹn quá hoá giận nhào lên muốn đánh người, móng tay bén nhọn của Vương Nhất Bác cào cho gã một phát, một tiếng hét thảm vang lên, trên mặt Hạ Mạt xuất hiện mấy vết xước cùng với máu me.

​Không đợi gã kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã túm lấy cổ áo của hắn, bàn chân đi giày cao gót sút một phát vào hạ bộ của gã, khiến gã đau đến nỗi ngã vật xuống đất nhất thời không dậy nổi.

​Thừa dịp gã còn đang nằm liệt, Vương Nhất Bác quệt miệng, làm son lem ra lung tung, còn xù tung tóc giả lên. Vừa làm xong mấy chuyện này, quả nhiên Hạt Mạt đã đứng dậy, tức giận thở hổn hển đuổi theo cô nàng. Vương Nhất Bác vừa chạy vừa xé rách tất chân, chạy đến phòng khách thì hô to: "Cứu với! Biến thái!"

Bác gái đang khoác lác về con trai mình trước mặt mấy vị trưởng bối bên nhà chồng nhìn thấy cảnh này, cả kinh lập tức đứng dậy. Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác thì trợn tròn mắt, tình huống gì đây?

​Càng làm bà ta kinh hoảng hơn đó là một giây sau, con trai bà ta quần áo không chỉnh tề, trên mặt còn bị thương cũng chạy theo ra, trong mắt mọi người chính là một tên hung thần ác bá đuổi theo một cô gái nhỏ đáng thương.

Mọi người trong nhà đều giật mình kêu lên.

​"Chuyện gì thế này!"

​"Đúng vậy, sao hai đứa lại thành ra thế này!"

Ba mẹ Tiêu đứng ở gần đó, nhanh chóng đi qua xem xét tình hình. Tiêu Chiến nghe thấy ầm ĩ, cũng vội vàng đứng dậy đi về phía bên này.

​Vương Nhất Bác ngã trên mặt đất, đáng thương vô tội chỉ vào Hạ Mạt mà lên án: "Anh ta quấy rối con! Đồ lưu manh!"

​"Cô! Cô nói bậy!" Bản thân Hạ Mạt bình thường đã có cái tính ngang ngược càn rỡ nên không ai nghĩ tốt về hắn, chứ đừng nói đến tình huống xấu hổ này. Trẻ tuổi nóng nảy, lần đầu gặp được phải việc này, gã hoàn toàn không thể tỉnh táo, cũng hoàn toàn không biết rằng cho đến bây giờ gã đã hết đường chối cãi, càng cãi sẽ càng mất khống chế, càng làm cho ba mẹ thêm mất mặt.

​Bác gái đen mặt nhìn vết thương của con trai mình: "Chuyện gì đây?"

​"Nó đánh người!" Hạ Mạt vừa phẫn nộ vừa tủi thân chỉ vào Vương Nhất Bác để tố cáo với mẹ.

​"Ai bảo anh đùa giỡn còn giở trò lưu manh! Anh sờ mò tôi!" Dáng vẻ Vương Nhất Bác đầy đau khổ, giả bộ không biết làm sao lấy tay che đi chỗ tất chân bị mình xé rách, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về chỗ đó.

​Đúng vậy, bộ dạng này, cho dù ai nhìn cũng biết là vừa bị người ta quấy rối. Quay lại nhìn Hạ Mạt, trên mặt có vết cào cấu, cộng thêm việc tính cách của hắn vốn không đứng đắn gì cho cam, vậy nên trong lòng quần chúng đã có kết luận.

Chưa kể có rất nhiều người vốn đã có thành kiến với nhà gã, bây giờ cũng được dịp để chế giễu.

​Bác gái biết, bất luận sự việc này là thật là giả, hôm nay náo loạn thế này. Tốt nhất nên dừng bữa cơm đoàn viên này lại, vốn dĩ đây là dịp thích hợp để khoe khoang, lại bị cả nhà Tiêu Chiến phá hoại thành ra như vậy, bà ta vô cùng bực tức trong lòng, nhưng không có chỗ để phát tiết. Bà ta định đẩy con trai vào bên trong còn mình thu dọn nốt việc này, nhưng gã lại gào lên: "Nó lừa mọi người đấy! Con còn chưa kịp động vào nó thì nó đã đánh con!"

​Bác gái không biết phải làm sao với con trai của mình, liền bịt miệng gã: "Im mồm!"

Ba mẹ Tiêu thấy tình hình rối ren như vậy, vội đỡ Vương Nhất Bác lên. Tiêu Chiến cởi áo khoác của mình ra đắp lên đùi hắn.

​"Chúng ta đi về trước." Tiêu Chiến nói với ba mẹ, thấy họ đồng ý vội vàng đỡ Vương Nhất Bác rời đi.

​Vừa rời khỏi biệt thự, Vương Nhất Bác đã tiêu sái hất tóc, làm như không có chuyện gì đứng thẳng người đi lại bình thường.

​Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lời nói lại có chút dung túng: "Biết ngay là em sẽ không nhịn được mà, nhưng em cũng hơi làm quá rồi đó... Ầm ĩ như vậy..." Tiêu Chiến nhớ lại tình hình vừa nãy, tự nhiên bật cười, nhưng vừa nhìn thấy vết son lem của Vương Nhất Bác, bỗng nghiêm túc trở lại.

​"Em phải trút giận hộ anh Chiến chứ! Nó dám dụ dỗ bạn gái của anh Chiến! Còn bà già của thằng đấy nữa, cũng không phải loại tốt lành gì! Anh Chiến anh sao vậy..." Vương Nhất Bác đang muốn mắng người cho đã, lại đột nhiên sửng sốt. Tiêu Chiến ôm lấy hắn mặt, ảm đạm nhìn đôi môi của hắn.

​"Anh Chiến?" . Truyện Khoa Huyễn

​"Sao em phải nghiêm túc như vậy? Còn dùng nhan sắc dụ dỗ nó sao?" Tiêu Chiến giận dữ nói, còn lấy tay lau sạch vết son trên mặt hắn.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ dọa người thế này của Tiêu Chiến, trái tim bỗng nhiên đập mạnh một cái.

​"Anh ghen hả?"

​Tiêu Chiến giương mắt trừng hắn một cái, có chút oán giận, buông hắn ra rồi đi về phía trước: "Không có, chẳng phải em cứ thích là làm loạn lên không quan tâm ai khác cũng chẳng ai cản nổi hay sao, anh biết lâu rồi."

​Vương Nhất Bác dừng bước, nhìn bóng lưng u oán của Tiêu Chiến đang đi ở phía trước, trên mặt dần dần lộ ra dáng vẻ mừng như điên. Vội chạy đến ngay sau lưng anh bắt đầu nói hươu nói vượn: "Anh Chiến, anh biết không vừa nãy thằng đấy còn sờ chỗ này của em, chỗ này nữa, nó còn ôm em, mồm nó còn làm em đau, đẩy thế nào cũng không ra... Ôi."

​Tiêu Chiến bỗng nhiên phanh gấp, siết chặt nắm tay quay đầu trừng mắt với hắn: "Vương Nhất Bác!" Muốn mắng hắn, lại không biết nên mắng thế nào.

Hai mắt Vương Nhất Bác mở to, không bỏ qua dù là những biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh. Hai khoé miệng không kìm chế được cứ điên cuồng cong lên.

————————————————-

Jin: đợi đấy Đan Đan xử đẹp hết =))))))))