Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 101: Trộm lệnh bài



"Vương phi..."

Tử Tô kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vã dìu người kia đứng lên.

Lúc Tần Tự Tuyết tỉnh lại đã là hoàng hôn rồi.

Từng ánh chiều tà rọi vào phòng toát lên một màu sáng dịu nhẹ, quầng sáng lẳng lặng hắt vào bên trong, còn có thể nhìn thấy rõ ràng những đốm bụi nhỏ lượn lờ trong không khí.

Đây là khuê phòng của nàng ta trước khi xuất giá.

Chỉ có Tử Tô ngồi ở bên giường, thấp giọng nghẹn ngào.

"Tử Tô."

Tần Tự Tuyết vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn đặc: "Bổn vương phi làm sao vậy?"

"Vương phi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"

Nhìn thấy Tần Tự Tuyết tỉnh lại, Tử Tô vội vã lau khô nước mắt, cúi người ân cần hỏi: "Vương phi, người còn thấy có chỗ nào không khỏe không? Có muốn uống nước hay ăn gì không?"

Tần Tự Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không muốn.

"Vương phi, đại phu đã tới khám qua rồi, nói là ức chế lâu ngày nên mới ngất đi."

Tử Tô đưa tay lên dụi mắt, lúc này mới cẩn thận nhìn Tô Tự Tuyết, hạ thấp giọng khẽ nói vào bên tai của người kia.

"Ngươi nói cái gì?"

Tần Tự Tuyết lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

"Vương phi, là thật. Đại phu đã chẩn đoán rất nhiều lần rồi, quả thật..."

Còn chưa nói hết câu, Tần Tự Tuyết đã vội cắt ngang: "Phụ thân ta đâu?"

Tần phu nhân mất sớm, hiện tại Tướng Phủ cũng không có bóng dáng của nữ chủ nhân, chuyện bếp núc trong phủ đều do dì Trần đảm nhận. Còn tất cả chuyện khác thì nhị tiểu thư Tần Duyệt Liễu sẽ đứng ra làm chủ.

"Lão gia và nhị tiểu thư đang dùng bữa chiều."

Tử Tô thoáng nghẹn ngào.

"Hà."

Tần Tự Tuyết tự cười chế giễu: "Quả nhiên nữ nhi xuất giá chính là bát nước đổ đi mà."

"Vương phi, lão gia vẫn rất quan tâm tới người, đã tới thăm người mấy lần rồi. Nhị tiểu thư cũng cố ý ra lệnh cho phía nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối rồi, đợi tới khi vương phi tỉnh lại."

Tử Tô nói: "Nhị tiểu thư còn cố ý dặn dò nô tỳ về Doanh Vương phủ một chuyến."

"Thu xếp xong xuôi cho hai vị tiểu thư, nô tỳ mới tới chăm sóc cho Vương phi."

Hai vị tiểu thư mà Tử Tô nhắc tới chính là hai cô con gái của Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong.

Bởi vì chưa được chính thức sắc phong làm quận chúa, cho nên bây giờ chỉ xưng hô là tiểu thư.

"Nó đúng là chu đáo."

Tần Tự Tuyết cười lạnh, trên mặt không có chút cảm động.

Vừa nói xong đã nghe tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, cửa phòng bị mở ra, hai cha con Tần Đông Lâm và Tần Duyệt Liễu người trước người sau mà tiến vào.

"Doanh Vương phi sao rồi?"

Tần Đông Lâm hỏi.

Sắc mặt của ông ta nghiêm nghị, đôi mắt hẹp dài phủ thêm mấy phần lạnh nhạt.

Có thể thấy, Tần Đông Lâm này nhất định không phải là một người hiền lành.

"Lão gia, Vương phi đã tỉnh rồi."

Tử Tô vội vã đứng lên đáp lời.

Tần Đông Lâm lúc này mới dắt Tần Duyệt Liễu tới gần.

Tần Tự Tuyết đã không gặp vị muội muội này của mình khoảng nửa năm rồi.

Tần Duyệt Liễu nhỏ hơn nàng ta bốn tuổi, bây giờ cũng mới mười bảy, chính là độ tuổi tươi xanh, như hoa như ngọc.

Tướng mạo của tỷ muội hai người giống nhau đến bảy phần, nhưng khác với vẻ dịu dàng của Tần Tự Tuyết, vẻ mặt của Tần Duyệt Liễu lạnh lùng hơn nhiều. Giống như đóa hoa bách hợp trong núi, yên lặng tỏa sáng giữa màn đêm.

Khuôn mặt này của nàng ta, càng ngày càng động lòng người, càng ngày càng thu hút ánh nhìn của người khác.

Ngay cả là Tần Tự Tuyết cũng không nhịn được nhìn nàng ta chằm chằm, qua một lúc lâu cũng không có thu ánh mắt trở về.

Tần Tự Tuyết không lên tiếng, Tần Duyệt Liễu cũng không có nói chuyện, thậm chí cũng không có hỏi han người kia lấy một câu.

Cuối cùng vẫn là Tần Tự Tuyết phản ứng lại, mở miệng nói với Tần Duyệt Liễu: "Ta và nhị muội đã không gặp mặt chừng nửa năm rồi nhỉ?"

"Ừm."

Tần Duyệt Liễu hờ hững đáp lại.

Tình cảm tỷ muội giữa hai người từ nhỏ đã lạnh nhạt rồi.

Vì năm đó Tần phu nhân giận Tần Đông Lâm, sau đó dắt theo Tần Duyệt Liễu khi đó chỉ mới sáu tuổi về nhà mẹ đẻ ở mấy năm.

Nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân cách kinh thành khoảng hai ngày đi đường.

Sau đó Tần phu nhân mất, Tần Đông Lâm mới phái người tới đưa Tần Duyệt Liễu trở lại kinh thành.

Năm đó, Tần Tự Tuyết mười lăm, Tần Duyệt Liễu mười một.

Sang năm sau nữa thì Tần Tự Tuyết được gả vào Doanh Vương phủ, mấy năm qua giữa hai người cũng rất ít khi lui tới. Người không biết còn cho rằng Tần Đông Lâm chỉ có mỗi một người con gái là Tần Tự Tuyết thôi.

Nhìn thấy hai tỷ muội không có lời gì để nói với nhau, Tần Đông Lâm thuận tiện nói: "Nhị muội của con rất lo lắng cho con."

"Không cần phiền nhị muội lo lắng."

Tần Tự Tuyết ẩn ý nói: "Nghe nói nhị muội gần đây chăm chỉ học hành, ngược lại đã khiến cho muội phải bận lòng rồi."

Đối diện với vẻ mặt quái gở đó của nàng ta.

Tần Duyệt Liễu cũng không hề do dự mà cau mày đáp: "Ta không có lo lắng cho tỷ."

Chỉ là ức chế lâu ngày dẫn tới ngất xỉu thôi, lại cũng không phải là bệnh gì nặng, có gì đáng phải lo lắng?

Tần Tự Tuyết sa sầm mặt mày, Tần Đông Lâm chỉ cảm thấy lúng túng,vội vã nói với Tần Duyệt Liễu: "Liễu nhi à, vừa mới ăn xong bữa tối, con nên đi tản bộ trong vườn cho tiêu cơm đi."

"Phụ thân còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của con."

Tần Duyệt Liễu lập tức đứng dậy ra ngoài, vốn dĩ không có liếc mắt nhìn Tần Tự Tuyết lấy một lần.

"Phụ thân, người thật sự là nuôi được một người con gái tốt quá đó! Trong mắt của nó vốn chẳng có người tỷ tỷ này!"

Tần Tự Tuyết giãy dụa ngồi dậy, nàng ta nhìn Tần Đông Lâm với vẻ mặt hậm hực.

"Tự Tuyết."

Tần Đông Lâm cũng không có đáp trả lại nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Con là nữ nhi đã gả đi rồi, Vương gia không có ở bên cạnh sao lại quay về Tướng Phủ rồi?"

"Chuyện này nếu để truyền ra ngoài, lúc đó lại sẽ khiến người khác đàm tiếu."

"Phụ thân, con là con gái của Tướng Phủ, lẽ nào gả đi rồi thì không thể trở về nhà mẹ đẻ được sao?"

Tần Tự Tuyết không cam lòng: "Sau này nếu nhị muội cũng gả đi, phụ thân cũng không cho nó về nhà mẹ đẻ sao?"

Nghe thấy giọng nói sắc bén của con gái, Tần Đông Lâm nhíu chặt hàng lông mày đáp: "Phụ thân không phải có ý này, con là gả cho Vương gia, không thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ được!"

Tần Tự Tuyết hừ một tiếng, không nói gì.

"Đúng rồi, hôm nay con về Tướng Phủ có việc gì?"

Tần Đông Lâm lúc này mới quay trở lại vấn đề chính.

"Hôm nay con ở cổng cung gặp phải Minh Vương và Minh Vương phi."

Nhắc tới đúng chuyện, Tần Tự Tuyết mới nói rõ ra ý đồ của mình: "Con và Vương gia có ý định là muốn tiến vào Minh Vương phủ, xóa bỏ sự đề phòng của Minh Vương, từ đó mật báo lại sự tình cho Vương gia nhà con."

Nàng ta định tấn công vào Minh Vương phủ làm dò thám bên cạnh Mặc Diệp, thu thập tin tức cho Mặc Hồi Phong.

"Nhưng mà ả tiện nhân Vân Quán Ninh đó không phải loại người ăn chay. Nàng ta lại muốn con tới trộm lệnh bài ngũ quân doanh của Vương gia."

Nói tới đây, Tần Tự Tuyết nghiến răng ken két, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Ơ? Ý của Minh Vương phi là gì? Lệnh bài ngũ quân doanh rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện trộm đi được?"

Tần Đông Lâm đăm chiêu nhìn Tần Tự Tuyết: "Lúc Vương gia rời kinh, hoàng thượng đã giao lệnh bài của y cho Sở Vương và Minh Vương rồi, nhưng Vương gia không yên lòng, đánh chết cũng không đồng ý."

"Vì thế mà tới bây giờ, lệnh bài ngũ quân doanh vẫn ở trong tay của Ngô phó tướng."

"Đúng là như vậy."

Tần Tự Tuyết gật đầu.

Mặc Hồi Phong lo lắng như thế cũng không phải là không có lý.

Lần này hắn ta đi biên cương, đường xá xa xôi, sớm thì cũng phải mấy tháng mới có thể hồi kinh.

Biên cương cách kinh thành ngàn dặm đi đường, trong mấy tháng này có ai sẽ đảm bảo không xảy ra chuyện gì?

Ngũ quân doanh chính là tất cả của Mặc Hồi Phong.

Nếu như ngũ quân doanh không còn, lúc hắn ta trở về kinh thành cũng sẽ không còn gì nữa!

Như thế thì sẽ lấy gì để tranh đoạt cùng với mấy vị Vương gia khác?

Tuy rằng Mặc Tông Nhiên chỉ là để cho Mặc Hồi Diên và Mặc Diệp quản lý ngũ quân doanh. Nhưng nếu lệnh bài kia rơi vào tay của Mặc Diệp, vậy còn có thể lấy trở lại được sao?

Tần Tự Tuyết cũng không ngốc như thế, sẽ không vô duyên vô cớ giao không lệnh bài ngũ quân doanh cho Mặc Diệp.

Nhưng mà ả tiện nhân Vân Quán Ninh đó lại chèn ép quá gắt gao.

Nhìn thấy sắc mặt u ám của con gái, Tần Đông Lâm biết được trong lòng nàng ta đã có chủ ý, bèn hỏi: "Vậy con nghĩ như thế nào?"

Nàng ta còn có thể nghĩ như thế nào nữa?

Tần Tự Tuyết cắn răng, gò má siết chặt đáp: "Bọn họ muốn lệnh bài, con sẽ cho bọn họ!"

Tần Đông Lâm biến sắc: "Con cho thật?"