Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 114: Nàng ta muốn hại chết vương gia nhà con



“Hả, sao lại nói vậy?”

Mặc Tông Nhiên nheo mắt nhìn nàng: “Vợ lão thất, lời này không thể nói bừa! Nếu không, trẫm sẽ trừng phạt con tội vu khống!”

Lời của nàng nói thẳng ra là Doanh Vương phi muốn hại chết Mặc Diệp.

Chứ không phải nói Doanh Vương phi có ý làm loạn.

Vân Quán Ninh đưa lệnh bài đang cầm trong tay cho hoàng thượng: “Hôm qua Doanh Vương phi đã đến Minh Vương Phủ một chuyến.”

“Sáng hôm nay con đã phát hiện ra thứ này trong đại sảnh, con đã hỏi vương gia nhà con, vương gia nói không biết, hôm qua Doanh Vương phi đến không có lấy thứ này ra.”

“Thì ra là lệnh bài của Ngũ quân doanh, vương gia nói dù thế nào cũng không thể xuất hiện trong tay Doanh Vương phi được.”

Lệnh bài của Ngũ quân doanh do Ngô phó tướng bảo quản, trong lòng Mặc Tông Nhiên hiểu rõ.

“Không biết làm sao lệnh bài này đến được tay Doanh Vương phi, vương gia nói tạm thời đừng làm ầm lên, trả lại thứ này cho nàng ta là được.”

Vân Quán Ninh sụt sịt, khóc một cách ấm ức: “Nhưng con dâu đã nghĩ lại.”

“Thứ này liên quan đến chuyện trọng đại, càng liên quan đến tình nghĩa giữa Doanh Vương và vương gia nhà con! Vì vậy con mới đem lệnh bài đến để phụ hoàng định đoạt chuyện này!”

Mặc Tông Nhiên sa sầm mặt mũi.

Ông cầm lệnh bài quan sát thật kĩ, gật đầu: “Ừ, đúng là lệnh bài của Ngũ quân doanh.”

Nhưng đồ vật này làm sao lại ở trong tay Tần Tự Tuyết?

Vì sao Tần Tự Tuyết lại muốn đem lệnh bài này đến Minh Vương Phủ?

Rốt cuộc là vô tình làm rơi hay cố tình làm rơi ở Minh Vương Phủ?

Trước khi Mặc Hồi Phong rời kinh, vẫn còn vì cái lệnh bài này mà cãi nhau với Mặc Diệp.

Nếu như Tần Tự Tuyết cố ý làm mất ở Minh Vương Phủ... Chuyện này không có đơn giản như vậy. Việc khẩn cấp trước mắt đó là phải làm rõ làm sao cái lệnh bài này lại nằm trong tay Tần Tự Tuyết.”

Lúc Mặc Tông Nhiên đang muốn hạ lệnh cho người mời Tần Tự Tuyết và Ngô phó tướng vào cung, Tô Bỉnh Thiện bèn đi vào báo lại.

Nói là Ngô phó tướng có việc gấp cầu kiến.

“Ngô phó tướng?”

Ánh mắt Mặc Tông Nhiên khẽ loé lên.

Ông và Vân Quán Ninh nhìn nhau, chậm rãi cất lệnh bài trong tay: “Vợ lão thất, con đi tránh một lát, trẫm hỏi chuyện Ngô phó tướng.”

“Vâng, phụ hoàng.”

Vân Quán Ninh nghe theo đứng dậy, trốn trong nội điện của Ngự Thư Phòng.

Tô Bỉnh Thiện đưa Ngô phó tướng đi vào.

Vừa vào cửa, sắc mặt Ngô phó tướng đã tái nhợt, quỳ xuống trước mặt Mặc Tông Nhiên: “Hoàng thượng, vi thần, vi thần đã phạm tội chết, xin hoàng thượng trách phạt.”

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, dập đầu mạnh xuống đất.

“Ngươi phạm phải tội chết gì?”

Mặc Tông Nhiên không biến sắc.

Cách một tấm bình phong Vân Quán Ninh chỉ thấy cả người Ngô phó tướng đang run rẩy.

Hắn ta giống như vừa mới tỉnh rượu, hai mắt có chút đỏ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi rượu lởn vởn chưa tan.

Ngô phó tướng không dám ngẩng đầu, chỉ ồm ồm trả lời: “Trước khi Doanh Vương rời kinh, vốn dĩ đã giao phó lệnh bài của Ngũ quân doanh cho vi thần. Nhưng, nhưng lệnh bài...”

“Hôm qua vi thần đã làm mất lệnh bài.”

Chuyện này quả thực không phải chuyện nhỏ.

Ngô phó tướng vừa nói xong, Mặc Tông Nhiên đập mạnh xuống bàn: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngũ quân doanh chính là chuyện quan trọng nhất của triều đình, giờ ngươi lại nói ngươi đã làm mất lệnh bài của Ngũ quân doanh rồi?”

“Người đâu! Kéo hắn ra ngoài chém đầu!”

Mặc Tông Nhiên tức giận, Ngô phó tướng càng run rẩy kịch liệt: “Hoàng thượng, vi thần đáng chết, vi thần đáng chết!”

“Nói! Ngươi làm mất lệnh bài thế nào!”

Mặc Tông Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía sau tấm bình phong.

Chỉ thấy hai tay Vân Quán Ninh đẩy tấm bình phong, nhíu mày nhìn Ngô phó tướng...

Trong lòng Mặc Tông Nhiên cũng dần dần dấy lên nghi ngờ.

Ngày hôm qua Tần Tự Tuyết làm mất lệnh bài ở Minh Vương Phủ thì hôm nay Phó tướng quân vào cung.

Xem ra, hành động này của Tần Tự Tuyết là có ý đồ xấu!

Cũng may Vân Quán Ninh phát hiện kịp thời.

Nếu không lần này...

Ai mà không biết giờ Mặc Hồi Phong và Mặc Diệp xung khắc như nước với lửa?

“Bẩm hoàng thượng, hôm qua lúc vi thần đi ra ngoài, lệnh bài vẫn còn trong thắt lưng.”

Ngô phó tướng quỳ rạp xuống đất, thở cũng không dám thở to: “Tần thừa tướng phái người đến mời vi thần, nói là có chuyện thương lượng nên mời thần đến Tướng Phủ một chuyến.”

Sau khi rời khỏi Tướng Phủ, vi thần say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”

Hắn ta vẫn không biết mình bị Tần Đông Lâm chuốc say khướt!

“Hôm nay khi vi thần tỉnh lại, thì, thì phát hiện không thấy lệnh bài đâu.”

“Tần Đông Lâm? Tướng Phủ? Say đến nỗi bất tỉnh nhân sự?”

Mặc Tông Nhiên lập tức nắm bắt những từ ngữ nhạy cảm: “Ngươi đi Tướng Phủ uống rượu sao?”

“Là Tần thừa tướng...”

Ngô phó tướng kinh hồn bạt vía trả lời một câu.

Không cần nói nữa, Mặc Tông Nhiên đã đoán được hết rồi!

Cho dù Tần Tự Tuyết cố ý làm mất lệnh bài ở Minh Vương Phủ hay là vô tình làm rơi ở Minh Vương Phủ, bây giờ xem ra đều có ý đồ xấu!

Và mục đích Tần Đông Lâm khi chuốc say Ngô phó tướng càng rõ ràng.

Rõ ràng là để lấy lệnh bài!

Nếu chỉ là Tần Tự Tuyết thì cũng thôi đi, đằng này cả Tần Đông Lâm cũng tham gia vào.

Từ đó xem ra, mấy người này bắt đầu không an phận rồi!

Mặc Tông Nhiên cười khẩy, chỉ nói với Ngô phó tướng: “Ngươi quả thật đáng chết! Nhưng trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, cút vào trong thiên lao đợi đi!”

“Đợi sau khi trẫm điều tra rõ ràng sẽ chặt đầu chó của ngươi!”

Ông vừa nói xong, Ngự lâm quân đi vào đưa Ngô phó tướng ra ngoài.

Mặc Tông Nhiên không quay đầu chỉ gọi: “Vợ lão thất, ra đi.”

Vân Quán Ninh nhẹ nhàng đi ra chỉ thấy ông đang sờ lệnh bài trong tay, vẻ mặt giống như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

“Phụ hoàng, chuyện này...”

Nàng dè dặt hỏi.

“Trẫm đã hiểu rõ.”

Mặc Tông Nhiên ngước lên nhìn nàng: “Mấy người này thấy giờ trẫm coi trọng lão thất hai phần vì vậy bắt đầu không an phận, trong lòng trẫm biết rõ điều đó.”

Vốn dĩ cho rằng muốn thuyết phục Mặc Tông Nhiên phải tốn rất nhiều công sức.

Vân Quán Ninh đã chuẩn bị sẵn một “bản thảo” tràng giang đại hải, diễn thử trong lòng vô số lần.

Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng Mặc Tông Nhiên đã tin rồi?

Thật không ngờ chuyện lần này của Đức Phi đã gieo rắc một mối nghi ngờ trong lòng ông.

Nếu không phải là Triệu hoàng hậu sai khiến, Lưu thái y sao lại dám thất lễ với Đức Phi.

Mà Triệu hoàng hậu và Mặc Hồi Phong, truyền từ đời này sang đời khác...

Mặc Hồi Phòng là phu quân của Tần Tự Tuyết, Tần Tự Tuyết lại là nữ nhi của Tần Đông Lâm.

Sâu chuỗi từng mối liên quan với nhau, ý đồ của Tần Đông Lâm khi chuốc say Ngô phó tướng, và lấy lệnh bài Ngũ quân doanh đều đã rất rõ ràng.

Rõ ràng tình hình này là muốn hãm hại nhắm vào Mặc Diệp!

Vân Quán Ninh giả vờ đã hiểu, gật đầu: “Phụ hoàng, vậy người định xử lý chuyện này thế nào?”

Mặc Tông Nhiên suy tính một lát rồi phân phó cho Tô Bỉnh Thiện: “Lập tức mời hoàng hậu tới.”

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vẫn đang bệnh.”

Tô Bình Thiện dè dặt nói.

“Vậy thì khiêng đến.”

Mặc Tông Nhiên khoát tay, rất mất kiên nhẫn: “Gọi cả vợ lão tam vào cung.”

Ông định trước tiên sẽ tự mình giải quyết chuyện này, để tránh gây hoang mang cho các đại thần trong triều, đến lúc đó nảy sinh bất đồng trong tư tưởng. Hôm nay Mặc Tông Nhiên muốn “chỉnh đốn gia phong”.

Thấy hoàng thượng tức giận, trong lòng Tô Bình Thiện thầm cầu nguyện cho Triệu hoàng hậu và Tần Tự Tuyết...