Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 121: Mặc Diệp bỏ đá xuống giếng



Mặc Diệp và Mặc Hồi Diên đang ngồi ở một bên, đi theo Mặc Tông Nhiên đến chỗ phê duyệt tấu chương.

Thấy ông đột nhiên tức giận, hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng dậy: "Phụ hoàng bớt giận!"

"Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc Hồi Diên vô cùng cẩn thận hỏi.

"Lão tam, cái đứa mất dạy đó! Lúc đầu trẫm nghĩ nếu nó biết ăn năn hối cải thì chuyện lần này cùng lắm trẫm cũng chỉ răn dạy hắn vài câu, chuyện cũ bỏ qua!"

Mặc Tông Nhiên tức giận đến mức toàn thân phát run!

Ông ném hết bức thư ăn năn đã bị xé nát xuống dưới đất: "Ai ngờ nó không những không biết ăn năn."

"Mà ngược lại còn nói là trẫm bất công! Xem ra đến khi chết nó cũng không biết mình sai."

Nghe ông nói như thế, Mặc Hồi Diên hơi bất ngờ.

"Chuyện này, chuyện này làm sao có thể được?"

Mặc dù tính cách của Mặc Hồi Phong hơi rắn rỏi, làm việc cũng hơi không được thỏa đáng, nhưng không phải là người thấy chết mà còn vẫn mạnh miệng?

Nhất là lần này, xem ra phụ hoàng đã thật sự tức giận...

"Phụ hoàng, có phải là có hiểu lầm gì hay không?"

Mặc Hồi Diên muốn nói giúp cho Mặc Hồi Phong.

"Hiểu lầm? Trẫm nhìn rõ nó viết những lời khốn nạn này, đây rõ ràng là chữ viết của nó, có gì là hiểu lầm?"

Mặc Tông Nhiên tức giận nhìn Mặc Hồi Diên: "Thế nào, ngươi muốn chịu phạt thay cho lão tam sao!"

Ông xưng đế nhiều năm nay, vẫn luôn là minh quân trong lòng bách tính.

Bình thường, mặc kệ là ai phạm tội, xưa nay sẽ không để liên lụy đến những người khác.

Nhưng mà lần này...

Ông muốn để Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cùng nhau nhận tội, có thể thấy được Mặc Tông Nhiên thật sự rất tức giận.

Lúc này Mặc Diệp mới lên tiếng, nói: "Phụ hoàng, long thể quan trọng! Tam ca hẳn đang trên đường hồi kinh, có chuyện gì nói trước mặt huynh ấy thì sẽ tốt hơn."

Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Ông có giận hơn nữa thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Mặc Tông Nhiên miễn cưỡng đè sự tức giận xuống, gật gật đầu nói: "Lần này, lão tử không lột da hắn!"

Mặc Hồi Diên giật mình.

Xem ra hôm nay lửa giận của phụ hoàng khó mà tiêu nổi.

Hắn không thể nhịn được mà cầu nguyện cho Mặc Hồi Phong.

Sau khi phê duyệt hết tấu chương, Mặc Hồi Diên và Mặc Diệp ra khỏi ngự thư phòng. Huynh đệ hai sóng vai nhau đi về phía cửa cung, nói đến chuyện Mặc Tông Nhiên tức giận khi nãy.

"Lão Thất, đệ thấy sự việc lần này thế nào?"

Mặc Hồi Diên nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt sâu xa: "Ta tin tưởng lão tam không làm những chuyện thiếu đầu óc như vậy."

"Hắn tuyệt đối sẽ không cố ý chọc tức phụ hoàng ngay vào lúc này đúng chứ?"

Cái này không khác gì đang nhổ lông bên miệng cọp.

Mặc Hồi Phong sẽ không ngốc đến mức làm ra chuyện thế này này.

"Đại ca muốn nói cái gì?"

Mặc Diệp không thay đổi sắc mặt.

"Ta đang suy đoán, có người nào đổi thư ăn năn của lão tam ở giữa đường hay không?"

Ý của Mặc Hồi Diên rất rõ ràng.

Mặc Diệp dừng bước, quay người nhìn hắn ta, hơi chau lông mày lại: "Đại ca nghi ngờ đó là ta?"

"Ta chưa hề nói gì đến đệ."

Thấy Mặc Diệp nghiêm túc, Mặc Hồi Diên cười cười, vẫn làm ra điệu bộ của một đại ca tốt: "Ta chỉ nói là có thể nó đã bị người khác đổi trên đường gửi đến đây thôi."

"Nếu như đại ca nghi ngờ đó là ta, có thể nói thẳng ra, không cần phải nói vòng vo như thể nữ nhân."

Mặc Diệp cười lạnh.

Mặc Hồi Diên: "Lão Thất..."

"Trong mấy huynh đệ chúng ta, xưa nay đại ca là người thân thiết với tam ca nhất."

Việc này có thể hiểu được, dù sao huynh đệ bọn họ đều là con ruột của hoàng hậu.

"Nhưng mà..."

Mặc Diệp trầm ngâm nói: "Ta là hạng người gì, chắc hẳn đại ca cũng rõ ràng. Người không phạm ta, ta không phạm người, và cũng tuyệt đối sẽ không trục lợi khi người khác gặp khó khăn."

"Chuyện lần này của tam ca, không phải ta."

"Lão Thất, ta không có ý này."

Mặc Hồi Diên muốn giải thích.

Nhưng căn bản là Mặc Diệp không muốn nghe hắn ta nói: "Đại ca không cần nói nữa, ta không có thời gian giải câu đố cùng với huynh. Ta còn có việc, ta đi trước đây."

Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại.

"Đại ca."

Mặc Diệp quay người nhìn nhìn Mặc Hồi Diên, ánh mắt đầy thâm thúy: "Không biết đại ca đã nghe đến những tin đồn trong kinh thành hay chưa?"

Tin đồn?

Mặc Hồi Diên nhíu mày: "Tin đồn gì?"

"Đại ca xưa nay không để ý tới những chuyện bên ngoại, sợ là huynh còn không biết. Trong kinh thành từ lâu đã có một tin đồn, nói mặc dù đại ca và tam ca là cùng một mẹ sinh ra, nhưng ở trong lòng mẫu hậu thì vị trí của đại ca kém hơn tam ca một nửa."

Mặc Diệp lặng lẽ cong môi lên: "Thậm chí có người nói, đại ca chỉ là bàn đạp để tam ca trèo lên cao."

"Đại ca có năng lực, thật sự sẽ cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho người khác sao?"

"Hai huynh đệ ruột thịt, đại ca sẽ cam tâm để mẫu hậu không xem mình ra gì như thế?"

"Đến cả thái độ của tam ca với đại ca… cũng rõ ràng như thế."

Tính tình của Mặc Hồi Phong rất xấu.

Trong số mấy huynh đệ bọn họ, có lẽ hắn ta là người có tiếng xấu vang nhất...

Ngoại trừ Mặc Diệp là người hắn không dám tùy tiện động đến thì những huynh đệ còn, động một tí là bị Mặc Hồi Phong răn dạy chửi mắng. Đến cả Mặc Hồi Diên người đại ca này, cũng không phải ngoại lệ.

Biết phải làm sao bây giờ, hắn ta là người Mặc Tông Nhiên coi trọng, ông đã giao Ngũ quân doanh giao cho hắn ta từ lâu.

Hắn ta còn là nhỉ tử mà Triệu Hoàng Hậu thương yêu nhất, còn cưới được tiểu thư Tướng phủ, được một nửa triều đình hậu thuẫn phía sau...

Vì thế tính tình Mặc Hồi Phong lại càng xấu xa.

Lúc trước Mặc Hồi Diên không suy nghĩ nhiều, mặc dù Nam Cung Nguyệt cũng đã một vài lần nói với hắn ta, nói hắn tính tình hiền hoà.

Nhưng hôm nay khi nghe Mặc Diệp nói chuyện, trên mặt hắn hơi mất tự nhiên.

"Sau này cho dù đại ca có nâng đỡ tam ca leo lên hoàng vị."

"Nhưng trong hoàng thất nào có cái gì gọi là thân tình? Nhất là giữa huynh đệ chúng ta, xưa nay cũng không tính là hòa thuận..."

Dừng lại một chút, Mặc Diệp cười nhẹ.

Tiếng cười mang theo vài phần tự giễu: "Huỳnh thử nhìn xem bên người phụ hoàng, còn có vị hoàng thúc nào hay không?"

Mặc dù Mặc Tông Nhiên là một minh quân, nhưng ông cũng sợ có người ngấp nghé hoàng vị của mình.

Ông đã sớm phong đất cho các huynh đệ của mình, để bọn họ dời khỏi kinh thành, một năm cũng khó hồi kinh được một lần.

"Sau này nếu tam ca đăng cơ, với cái tính tình đa nghi đó của hắn... Cho chúng ta rời khỏi kinh thành còn là chuyện tốt."

"Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ngấp nghé đến hoàng vị!"

Không cho phép ai ngấp nghé, đương nhiên sẽ giết người diệt khẩu.

Chỉ có người chết, mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn!

Mà với tính cách của Mặc Hồi Phong, có khi hắn sẽ thật sự làm ra những chuyện như thế!

Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nói nhiều như thế ở trước mặt Mặc Hồi Diên.

"Đại ca không những phải làm bàn đạp tam ca, mà còn phải làm nền cho hắn. Dù đại ca có khổ cực mệt mỏi đến đâu, cũng sẽ không có được một nửa lời khen của phụ hoàng mẫu hậu, ngược lại toàn bộ những công lao đó sẽ được đẩy hết cho tam ca..."

Nụ cười của Mặc Diệp mang theo ý tứ sâu xa: "Đại ca, huynh thật sự cam lòng sao?"

Dứt lời, hắn cũng không đợi Mặc Hồi Diên đáp lời, mà quay người đi về phía xa.

Lần này, hắn sẽ không quay đầu.

Không nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, hắn biết Mặc Hồi Diên vẫn còn đứng tại chỗ, đang suy nghĩ những gì hắn vừa nói.

Mặc Diệp cong khóe môi lên, im lặng cười lạnh.

Hắn sẽ không lợi dụng người khác lúc họ gặp khó khăn, nhưng sẽ bỏ đá xuống giếng!

Mặc Hồi Diên nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, chau mày suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nhấc chân vội vã rời đi. Huynh đệ bọn họ đều không biết rằng, sau khi bọn họ vừa mới rời đi, lập tức có một người đi ra từ phía sau núi giả cách đó không xa.

Hiển nhiên là người này đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ...

Hắn ta lẩm bẩm: "Xem ra, lão Thất là kẻ cơ trí giả ngu! Hắn không phải là tên ngốc."