Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 130: Vân Quán Ninh chuyên trị không phục



Ngay lúc đó, Mặc Diệp cảm thấy bản thân hơi choáng váng.

"Vân Quán Ninh, ngươi bị bệnh à?"

Hắn vươn tay ra, sờ thử trán của vân Quán Ninh, cau mày nói: "Không phải bị bệnh, nói linh tinh cái gì thế?"

"Nếu không phải ngươi yêu ta thì là đang khen ta ư?"

Vân Quán Ninh lộ vẻ ngạc nhiên: "Mặc Diệp, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi khen ta đấy! Ngươi khen ta hay thật đấy! Có thể khen ta thêm vài câu nữa được không?"

Nhìn thấy nàng trông giống như một kẻ ngốc, Mặc Diệp không muốn nói chuyện với nàng nữa.

Bất luận nàng rốt cuộc có phải là Vân Quán Ninh hay không, chỉ cần nàng không có tâm tư xấu xa đối với hắn là được.

Dù sao đối với tình huống hiện tại, nàng có lẽ cũng không có tâm tư xấu xa gì.

Chỉ là không thể mất cảnh giác, vẫn phải đề phòng nàng...

Mặc Diệp nghĩ trong lòng.

Thấy hắn không nói nữa, Vân Quán Ninh biết đêm nay nàng miễn cưỡng thoát được kiếp nạn này.

Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Mặc Diệp nhàn nhạt nói: "Bất kể ngươi là ai. Bản vương đây cũng phải cảnh cáo ngươi, người không nên xúc phạm, đừng động vào."

"Những tâm tư không nên có thì đừng có."

"Những tâm tư không nên có? Ngươi muốn nói ta không được yêu ngươi sao?"

Vân Quán Ninh chớp chớp mắt.

Mặc Diệp thực sự không chịu nổi suy nghĩ ngớ ngẩn của nàng: "Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ."

Hắn quay lưng bước đi.

Chỉ là bóng lưng ấy dù nhìn thế nào cũng có chút bối rối.

Vân Quán Ninh che miệng, thấp giọng cười: "Cái tên này, chẳng lẽ ta còn không trị nổi ngươi ư?"

Lâu lắm rồi không uống rượu như vậy, gặp gió lạnh thổi qua, nàng chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Vân Quán Ninh lắc lắc đầu, định quay lại Thanh Ảnh Viện nghỉ ngơi.

Nhưng ngay khi nàng quay lại, Như Ngọc đã vội vã tìm đến.

"Vương phi, vương phi, Hàn vương phi đến rồi!"

Chu Oanh Oanh đến rồi?

Chắc đến đón Mặc Hàn Vũ về.

"Đến thì cũng đến rồi, có chuyện gì đâu mà gào to thế. Nàng ta chắc đến đây để đón Hàn vương về, bảo nàng ta đón về là được, đến đây bẩm báo cho ta làm gì?"

Nàng quay người rời đi.

"Không phải đâu vương phi!"

Như Ngọc vội vàng chặn nàng lại: "Chủ tử nói, bảo người đi tiếp đãi Hàn vương phi!"

Tiếp đãi?

Vân Quán Ninh cau mày.

Chẳng lẽ Chu Oanh Oanh không muốn nhanh chóng rời đi?

Nàng bây giờ là Minh vương phi, là nữ chủ tử của vương phủ này... Khách đến cửa, lại là khách nữ, quả nhiên phải để Minh vương phi này lộ diện tiếp đãi nàng ta rồi.

Vì vậy, nàng lắc lắc đầu, muốn bỏ cảm giác choáng váng đó.

"Ngươi đi trước, ta chút nữa đến sau."

Uống quá nhiều rượu, giờ lại đang mót.

Vân Quán Ninh quay người rồi đi đến nhà xí.

Khi trở lại đại sảnh, Chu Oanh Oanh đang nhìn Mặc Hàn Vũ nằm trên ghế, rất lo lắng.

Nàng ta nắm chặt khăn gấm trong tay, nhíu mày: "Cái tên này nói đi tìm lão thất để bàn bạc chút chuyện, vậy tại sao lại bàn bạc đến nỗi thành con heo say thế này?"

Cả người Mặc Hàn Vũ nồng nặc mùi rượu, Chu Oanh Oanh chán ghét ngồi bên cạnh.

"Lão thất, rốt cuộc đã cho huynh ấy uống bao nhiêu rượu rồi?"

"Nhị tẩu hiểu lầm rồi, chính là nhị ca ca tự mình muốn uống rượu, không liên quan gì đến bổn vương."

Mặc Diệp cầm tách trà lên, nét mặt không chút thay đổi.

"Thật sao? Tuy rằng ngày thường vương gia thích uống rượu, nhưng cũng không đến nỗi uống say thế này!"

Chu Oanh Oanh rõ ràng không tin.

"Nhị tẩu."

Giọng nói của Vân Quán Ninh từ ngoài cửa truyền đến: "Vương gia nhà ta nói không sai. Đúng là Hàn vương muốn uống rượu, ta và vương gia không cản được."

Nàng bước vào, nở nụ cười thật tươi.

Đây là lần thứ hai Chu Oanh Oanh nhìn thấy Vân Quán Ninh.

Lần đầu tiên là ở Vĩnh Thọ cung.

Hôm đó là thọ yến của Đức phi, Vân Quán Ninh đã tặng một đôi tranh thêu hai mặt quý giá.

Nhưng lúc đó họ chưa biết hàng, Chu Oanh Oanh thậm chí còn chế nhạo nàng dữ dội... Nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết, thái độ của nàng ta đối với Vân Quán Ninh cũng cải thiện phần nào.

Chu Oanh Oanh là một người rất thẳng thắn.

Thích là thích, không thích tức là không thích.

Vân Quán Ninh trước kia, đừng nói là Chu Oanh Oanh không thích, e rằng toàn bộ những người trong kinh thành này cũng tìm không ra một người thích nàng.

Nhưng hôm đó tại Vĩnh Thọ cung, nàng đã khiến Chu Oanh Oanh phải nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ.

Lúc này nhìn thấy nàng bước vào, nở nụ cười trên mặt... Tục ngữ nói rất hay, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Chu Oanh Oanh miễn cưỡng nở một nụ cười: "Minh vương phi, không biết rượu trong Minh vương phủ của muội ngon cỡ nào, lại có thể làm cho vương gia của ta say đến mức này?"

"Không phải là ta muốn khoe khoang, nhưng loại rượu này chắc chắn nhị tẩu chưa từng uống qua!"

Vân Quán Ninh lấy rượu xái đưa cho nàng ta: "Nhị tẩu, thử xem?"

Chu Oanh Oanh cũng có thể uống được một ít.

Nhưng lúc này, nàng ta nhìn "vò rượu" kỳ quái này, ánh mắt ngạc nhiên giống hệt với Mặc Hàn Vũ.

"Cái này là gì?"

"Rượu, tên là rượu xái."

Vân Quán Ninh đáp: "Nhị tẩu hiện tại không uống thì có thể mang về nếm thử. Rượu này do chính ta nấu, mùi vị rất khác so với rượu nữ nhi hồng."

Ngoài rượu xái ra, nàng còn có "đòn sát thủ" khác.

Nếu Chu Oanh Oanh không thích rượu xái, nàng vẫn có rượu vang, rượu mơ...

Rồi cũng sẽ có một loại mà nàng ta thích!

Lôi kéo Chu Oanh Oanh tốt hơn là chiến đấu với nàng ta.

Trong số các tẩu muội bọn họ, Chu Oanh Oanh bình thường rất hung hăng, nhưng cũng có vốn kiêu ngạo... Phụ thân của nàng ta- Chu Uy, là võ tướng được Mặc Tông Nhiên coi trọng nhất.

Chính là trong triều, đứng đầu các võ tướng!

Cho nên nàng ta cũng không cần cố ý lấy lòng người khác, bình thường luôn có tính cách thẳng thắn.

"Rượu của muội quá mạnh."

Chu Oanh Oanh tỏ ý không thích và đặt rượu xái lên bàn.

"Chính vì rượu mạnh nên Hàn vương mới say thành ra như vậy."

Vân Quán Ninh mỉm cười.

Vì loại rượu này có mùi rất mạnh, chẳng trách Mặc Hàn Vũ uống say như heo. Chu Oanh Oanh trong lòng đã rõ, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không vui.

"Lão thất, Minh vương phi."

Nàng ta đặt tay lên đầu gối, nói với vẻ không hài lòng: "Đây là thời điểm quan trọng."

"Các ngươi vẫn để cho huynh ấy uống say như vậy, đây không phải là cố ý kiếm chuyện sao?"

Vân Quán Ninh liếc nhìn nàng ta.

"Ta nghĩ tẩu giống như đang muốn kiếm chuyện."

Nàng không khách khí nói: "Vương gia của tẩu say, tẩu không vui chọc giận huynh ấy, tẩu tức giận với bọn ta làm gì chứ?"

Vốn dĩ nàng muốn sống hòa thuận, nhưng lần này rõ ràng Chu Oanh Oanh đang muốn kiếm chuyện.

Vân Quán Ninh không phải là một cái bao mềm mại mặc cho người khác sờ mó!

Triệu hoàng hậu với Đức phi thì thôi, đều là trưởng bối.

Nhưng Chu Oanh Oanh và nàng là tẩu muội, nhưng lại làm ra vẻ trưởng bối để dạy dỗ nàng, Vân Quán Ninh đương nhiên không thoải mái: "Nếu tẩu muốn trút giận, bây giờ mang theo tai của huynh ấy, dạy cho huynh ấy một trận đi."

Mặc Diệp muốn cản nàng lại.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Chu Oanh Oanh, hắn không nói gì, để mặc Vân Quán Ninh tấn công.

"Tẩu không phải không biết tính khí của Hàn vương, huynh ấy một khi đã muốn uống thì ngay cả bọn ta cũng có thể cản được sao?"

Vân Quán Ninh hừ một tiếng: "Không dễ gì mới có dịp Hàn Vương tới làm khách, Minh vương phủ đương nhiên phải tiếp đãi cẩn thận. Nếu không, có lẽ tẩu lại nói Minh vương phủ không tiếp đãi nhiệt tình với vương gia."

Dù là trực nam như Mặc Diệp, hay trực nữ như Chu Oanh Oanh, hay trà xanh như Tần Tự Tuyết...

Vân Quán Ninh chuyên trị không phục!

Chu Oanh Oanh trợn tròn mắt.

Trong số các tẩu muội này, nàng ta luôn là người giương nanh múa vuốt.

Nam Cung Nguyệt hiền lành, Tần Tự Tuyết rất giỏi giả tạo, cả hai đều có thể chịu đựng được.

Vân Quán Ninh đã bị cấm túc bốn năm, Chu Oanh Oanh chưa từng tiếp xúc với nàng.

Bây giờ nàng ta đang buồn bực, đã quen với việc được tâng bốc, giờ giống như bị đá từ trên mây xuống đất, ngây người nhìn Vân Quán Ninh.

Hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, tức giận đứng lên: "Vân Quán Ninh, ta xé rách miệng của muội!"