Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 132: Tin tức chấn động



Trong lòng Nam Cung Nguyệt hiểu rõ, vì sao Triệu hoàng hậu lại cho gọi nàng ta vào cung.

Trên đường đi đã nghĩ được kế sách để ứng phó rồi.

Đúng như dự đoán.

Sau khi tiến vào Khôn Ninh cung, nàng ta còn chưa kịp thỉnh an đã nghe Triệu hoàng hậu nói tới: "Bổn cung nghe nói, hôm nay con tới Minh Vương phủ, để làm gì thế?"

"Hồi bẩm mẫu hậu, nhi tức tới Minh Vương phủ để học tập kỹ thuật thêu hai mặt."

Nam Cung Nguyệt đáp trả vô cùng tự nhiên.

Nhìn thấy nét mặt ngay thẳng đó của nàng ta không giống như là đang nói dối, Triệu hoàng hậu cười nhạo: "Thêu hai mặt?"

"Đứa ngu ngốc như Vân Quán Ninh kia, lại biết thêu hai mặt sao?"

Lúc trước, chuyện Vân Quán Ninh tặng cho Đức Phi tranh thêu hai mặt làm quà sinh thần, Triệu hoàng hậu cũng biết.

Nhưng mà bà ta chỉ cho rằng Vân Quán Ninh mua tranh đó từ nơi khác, cũng không phải là tự tay nàng thêu ra. Cho nên, không cần phải để tâm tới.

"Đúng vậy mẫu hậu, hôm nay Minh Vương phi dạy con rất nhiều."

Vừa nghe tới đây, Triệu hoàng hậu đã ngồi không được yên.

Bà ta chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cau mày nhìn Nam Cung Nguyệt: "Nàng ta quả thật biết thêu hai mặt?"

"Nhi tức nhìn thấy kỹ thuật rất thuần thục."

"Ồ? Thật là thần kỳ! Một đứa ngu ngốc suốt bốn năm qua đúng là đã thay đổi không ít rồi nhỉ."

Triệu hoàng hậu tự mình lẩm bẩm.

Chỉ trong bốn năm, quả nhiên có thể khiến cho một người thay đổi lớn tới vậy sao?

Không nói tới y thuật.

Trong bốn năm bị cấm túc, Vân Quán Ninh có thể dành thời gian đó để đọc sách về y thuật, tự mình nghiên cứu. Mặc dù Triệu hoàng hậu cũng không tin, nhưng mà quả thật là chỉ bốn năm ngắn ngủi, người kia đã có thể tự mình học y thuật thuần thục đến mức như vậy.

Y thuật còn cao thâm hơn cả đám thái y.

Ngoại trừ cách lý giải như trên, Triệu hoàng hậu thật sự không thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn nữa.

Mà kỹ thuật thêu hai mặt này, lại khiến người khác thấy khả nghi.

Đừng nói là nàng đang bị cấm túc.

Khắp cả Nam Quận, e là không thể tìm được người nào biết kỹ thuật thêu hai mặt. Một Vương phi bị ruồng bỏ như nàng, lại có thể học được kỹ thuật thêu hai mặt này từ đâu chứ?

Nghe Triệu hoàng hậu cứ luôn miệng nói người kia là "đứa ngu ngốc", Nam Cung Nguyệt rõ ràng là không đồng tình lắm.

Nàng ta nhíu mày lại, bưng chén trà lên trước mặt, giấu đi vẻ mặt hơi khó chịu của mình.

"Hôm nay con tới Minh Vương phủ, vậy có phát hiện được Vân Quán Ninh có gì lạ không?"

Giọng điệu Triệu hoàng hậu lại giống như đang thẩm vấn tội phạm.

Nam Cung Nguyệt hơi bất mãn trong lòng.

Nàng ta vốn là công chúa Đông Quận, tuy là hòa hiếu kết giao tới Nam Quận, nhưng mà cách Triệu hoàng hậu đối xử với nàng ta lại khác hẳn lúc đối xử với Tần Tự Tuyết.

Kiểu thiên vị này, từ lâu đã khiến trong lòng của nàng ta dấy lên phẫn uất.

"Không có."

Nam Cung Nguyệt lắc đầu: "Nhi tức cũng không quá hiểu rõ về Minh Vương phi."

"Thế nhưng dựa theo chuyện hôm nay, nhi tức thấy nàng ấy không có gì lạ cả."

"Đó là con không biết về nàng ta."

Triệu hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Đức Phi thân là mẹ chồng chính thức của nàng ta nhưng cũng hận nàng ta thấu xương, huống chi là hai người ngoài như ta và con?"

Nam Cung Nguyệt không nói gì.

"Nghe nói hôm qua, phu thê Lão Nhị cũng đã tới Minh Vương phủ, con có hỏi Vân Quán Ninh, tụi nó tới để làm gì không?"

"Chuyện này... Nhi tức thật là không có hỏi qua."

Nam Cung Nguyệt khẽ cau mày đáp.

"Vô dụng!"

Triệu hoàng hậu trầm giọng nói: "Bây giờ hoàng thượng càng lúc càng coi trọng Lão Thất, lẽ nào con không thấy lo lắng sao? Lúc này mà Lão Nhị tới Minh Vương phủ, nói không chừng là muốn kết bè phái với Lão Thất."

Nói như thế, lẽ nào Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng không được gọi là kết bè phái hay sao?

Nam Cung Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì: "Nhi tức không biết."

"Ngươi với Diên Nhi đúng là một giuộc, không tranh không đoạt không có chí tiến thủ. Nhưng mà cũng không chịu động não một chút, nếu không tranh đoạt thì sau này phải làm sao hả?"

Trái tim của Triệu hoàng hậu đã nghiêng hẳn về một bên rồi, trong lòng bà ta bây giờ chỉ thiên vị mỗi Mặc Hồi Phong.

Nếu như Vương gia tranh chấp với Mặc Hồi Phong, chỉ e là Triệu hoàng hậu sẽ răn đe ngài ấy là huynh đệ một nhà không được tương tàn.

Lúc này lại nói là họ không biết tiến thủ.

Lông mày của Nam Cung Nguyệt càng nhíu chặt lại.

"Bỏ đi! Bổn cung không nói ngươi nữa."

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt không mấy hào hứng cho lắm, suy cho cùng nàng ta cũng là công chúa Đông Quận, Triệu hoàng hậu cũng không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Con qua lại với Vân Quán Ninh cũng được, vừa hay có thể xem chừng bọn họ."

"Đức Phi được hoàng thượng sủng ái nhiều năm, Lão Thất lại là người trầm mặc ít nói, không thích tới lui cùng với người khác."

"Minh Vương phủ có động tĩnh như nào, cũng chỉ có thể nghe ngóng được từ chỗ của Vân Quán Ninh đó mà thôi."

Đối với Triệu hoàng hậu mà nói, Vân Quán Ninh chính là một người ngu ngốc.

Thám thính tin tức từ chỗ của nàng nhất định sẽ rất dễ dàng.

Triệu hoàng hậu nghĩ như thế.

"Mẫu hậu, chuyện này chỉ e là có chút khó khăn."

Nam Cung Nguyệt phản đối: "Nhi tức đi tìm Vân Quán Ninh là để học kỹ thuật thêu hai mặt, không phải đi dò thám. Lấy danh nghĩa đi học thêu thùa để thám thính tin tức, không phải là rất vô liêm sỉ sao?"

Triệu - vô liêm sỉ - hoàng hậu gằn giọng: "... Ngươi là đang ám chỉ bổn cung vô liêm sỉ sao?"

"Nhi tức không dám."

Thế nhưng nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, rõ ràng là dám.

Triệu hoàng hậu tức tối trong lòng: "Dẹp, dẹp, ngươi mau trở về đi!"

Nam Cung Nguyệt thật sự đứng lên nhanh chóng cáo lui, không có mở miệng xoa dịu bà ta lấy một câu.

Cơn tức tối trong lòng Triệu hoàng hậu lại càng thêm sôi sục.

Ngày hôm sau, Nam Cung Nguyệt lại tới Minh Vương phủ tiếp.

Thật rất trùng hợp, hôm nay Chu Oanh Oanh cũng ở đây.

Hôm qua nàng ta với Mặc Hàn Vũ cùng nhau nếm thử rượu xái, tuy rằng rượu rất mạnh nhưng mùi vị lại vô cùng thơm ngon, so với rượu nữ nhi hồng trong vắt thì quả thật là khác một trời một vực.

"Ninh nhi, muội không biết đâu."

Chu Oanh Oanh uống một ngụm trà, khoa trương nói: "Nếu nói theo cách của Vương gia nhà ta thì rượu xái kia quả thật là quá tuyệt diệu!"

"Ta chỉ uống có một ngụm, nước mắt đã chảy cả ra rồi!"

Vân Quán Ninh khẽ cười: "Chẳng lẽ Hàn Vương lại không biết rượu đó mạnh sao? Vậy mà còn để tẩu uống?"

"Uống rượu là phải uống thật thoải mái mà, cái đó gọi là tình cảm sâu đậm, khó chịu cùng nhau."

Chu Oanh Oanh nhíu mày: "Ta với Vương gia nhà ta là phu thê tình thâm, đương nhiên phải cùng nhau chịu khổ rồi."

"Chỉ là... Tối hôm qua cả hai chúng ta đều say, lúc tỉnh lại đã thấy khỏa thân cùng nằm trên đất. Vậy mà lại nằm đó cả đêm, hạ nhân trong vương phủ lại giống như người chết, cũng không biết đỡ hai chúng ta lên giường!"

Nàng ta oán giận nói.

Nam Cung Nguyệt vừa mới vào đã nghe được mấy lời nói thẳng thừng này của người kia.

Gò má lại thoáng ửng đỏ, mỉm cười đi tới: "Nhị đệ muội, thật là khổ sở cho muội, tối qua không bị cảm lạnh chứ."

"Đại tẩu, tẩu tới rồi."

Chu Oanh Oanh vẫy tay với người kia: "Tẩu tới thật là đúng lúc, Ninh nhi vừa nói đã chuẩn bị cho ta hồng tửu gì đó..."

"Mau tới nếm thử đi."

"Ta không giống muội, quả thật là con sâu rượu."

Nam Cung Nguyệt trêu nàng ta.

Có thể thấy, mối quan hệ giữa hai người bình thường vẫn rất tốt.

Lôi kéo được hai người họ, chỉ e là tình cảnh bây giờ của Tần Tự Tuyết lại có phần cực khổ rồi đây.

Vân Quán Ninh nhoẻn miệng cười: "Hai người ngồi trước đi, ta đi lấy hồng tửu, sẵn dặn dò phòng bếp làm chút điểm tâm, chúng ta có thể vừa ăn vừa uống."

"Được."

Chu Oanh Oanh không đợi được bèn xua xua tay.

Nam Cung Nguyệt cũng ngồi xuống, yên lặng chờ nàng.

Nào có ngờ, lúc Vân Quán Ninh đi lấy hồng tửu với điểm tâm mang tới đã không thấy bóng dáng của Chu Oanh Oanh và Nam Cung Nguyệt đâu nữa.

"Bọn họ đâu rồi?"

Vân Quán Ninh ngạc nhiên hỏi.

Hạ nhân vội đáp: "Vương Phi, Sở Vương phi và Hàn Vương phi đã rời đi rồi. Nghe nói là Doanh Vương hồi kinh, bây giờ đã tiến vào tới cửa thành rồi!"

"Ồ? Mặc Hồi Phong hồi kinh?"

Vân Quán Ninh cảm thấy kinh hãi.

Đây quả thật là một tin tức chấn động.

Nàng cũng lập tức buông mấy thứ đồ trong tay xuống, tiến cung xem trò vui.