Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 137: Sớm muộn rồi cũng sẽ giết chết người trong mộng của ngươi



Nàng thoáng nhíu lông mày, đắn đo đáp trả: "Phụ hoàng, nhi tức với Vương gia cũng chỉ là nghe nói, bệnh tình của Chu Vương đã tới giai đoạn cuối."

"Phụ hoàng cũng biết mà, nhi tức cũng được coi là đại phu, mà trách nhiệm của đại phu chính là cứu người. Nhi tức cũng không đành lòng đứng nhìn Chu Vương cứ như thế... Cho nên đã kéo Vương gia cùng tới Chu Vương phủ."

Vân Quán Ninh chỉ lo là mình trả lời sai chỗ nào đó sẽ bị Mặc Tông Nhiên nhìn ra, nàng với Mặc Diệp là cố ý muốn lôi kéo Mặc Vĩ.

Người ở kia là đế vương.

Bậc đế vương, xưng bá thiên hạ.

Mặc Tông Nhiên đã xưng đế nhiều năm, làm sao lại không nhìn ra trò mèo của họ?

Cho nên, Vân Quán Ninh đáp trả rất kỹ càng.

"Con khẩn trương cái gì? Trẫm đâu phải trách con là lo chuyện không đâu chứ."

Mặc Tông Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lão Tứ cũng là nhi tử của trẫm, chỉ là trẫm muốn biết, bệnh tình của nó rốt cuộc là như thế nào rồi?"

"Đám thái y vô dụng đó, đều nói Lão Tứ đã không còn cách cứu chữa."

Sau khi ông ta nghe được Vân Quán Ninh đi tới Chu Vương phủ, trong lòng lại thắp lên chút hy vọng.

Có lẽ nàng, có thể chữa khỏi cho Mặc Vĩ?

Hóa ra là để hỏi thăm bệnh tình của Mặc Vĩ...

Vân Quán Ninh nhẹ thở phào trong lòng, lúc này mới thành thật nói: "Phụ hoàng, bệnh tình của Chu Vương quả thực là phức tạp. Nhi tức đang dốc toàn lực để tìm cách chữa trị, nhưng mà tới này vẫn không có cách gì."

Nàng cũng khẽ thở dài một hơi: "Đây cũng là lần đầu tiên, nhi tức nhìn thấy loại bệnh quái lạ như vậy."

Nghe thế, tia hy vọng trong lòng Mặc Tông Nhiên cũng thoáng tắt vụt.

Ông ta cũng biết.

Mặc Vĩ bị bệnh nhiều năm, có vô số thái y và đại phu đều lắc đầu chịu thua.

Cho dù là Vân Quán Ninh, có lẽ cũng không phải là ngoại lệ...

"Bỏ đi! Nếu quả thật đã không thể chữa khỏi, vậy thì cứ cho qua đi."

Mặc Tông Nhiên tuyệt vọng.

"Phụ hoàng, vẫn còn chưa tới cảnh tuyệt vọng đâu. Phụ hoàng đừng đau buồn, nhi tức sẽ dốc toàn lực để tìm ra cách chữa trị cho Chu Vương."

Vân Quán Ninh đứng ra khiêu chiến trực diện.

Hôm nay nàng đã nhìn ra rồi, thật ra Mặc Tông Nhiên cũng ôm hy vọng với Mặc Vĩ.

Nếu như có thể chữa trị khỏi cho Mặc Vĩ, nói không chừng Mặc Tông Nhiên sẽ càng coi trọng nàng hơn!

Nàng chỉ cần ôm chặt bắp đùi của Mặc Tông Nhiên, sau này còn ai dám làm gì nàng nữa.

Vân Quán Ninh nóng lòng muốn thử: "Phụ hoàng yên tâm, nhi tức nhất định sẽ không từ bỏ."

"Ừm."

Không phải là Mặc Tông Nhiên không tin tưởng nàng.

Chỉ là bệnh Mặc Vĩ đã bị bệnh nhiều năm như thế, thực sự là đã tới mức có uống bao nhiêu thuốc cũng vô phương cứu chữa rồi. Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vân Quán Ninh, ông ta ảo não phất ống tay áo nói: "Con cứ tận lực mà thử đi."

"Nếu như con có thể chữa khỏi cho Lão Tứ, trẫm sẽ trọng thưởng hậu hỉ."

"Phụ hoàng, đây là người nói đó."

Vân Quán Ninh vén ống tay áo lên, bày ra vẻ "anh em chí cốt" mà đi tới trước mặt Mặc Tông Nhiên.

Nếu như lý trí không trở về kịp lúc, có lẽ nàng đã đưa tay choàng vào tay Mặc Tông Nhiên luôn rồi.

Trước ánh mắt ngờ vực đó của Mặc Tông Nhiên, Vân Quán Ninh ngượng ngùng thu cánh tay lại, vuốt ông tay áo xuống nói: "Ý nhi tức là, phụ hoàng là quân tử, đã nói ra rồi nhất định phải giữ lời."

Nàng cười "ha ha" hai tiếng, lùi về bên cạnh Mặc Diệp.

"Phụ hoàng, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tụi con xin cáo lui trước! Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng long thể, uống thuốc đúng hạn nha."

Vân Quán Ninh căn dặn, kéo Mặc Diệp bỏ của chạy lấy người.

Nhìn bóng dáng hai người kia rời khỏi, Mặc Tông Nhiên cũng bất lực lắc đầu: "Nha đầu này..."

...

Lúc Vân Quán Ninh và Mặc Diệp xuất cung thì đã là hoàng hôn.

Thấy nữ nhân đi bên cạnh mình thi thoảng cứ thở dài thườn thượt, Mặc Diệp thật sự là nhịn không nổi mới quay đầu, nhíu mày nhìn nàng: "Răng ngươi bị đau à?"

"Không phải người ta nói răng đau thì đều muốn hát sao?"

Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn: "Bộ ta là đang hát hả?"

"Vậy thì là cổ họng bị đau."

Mặc Diệp không cảm xúc nói.

Vân Quán Ninh nắm lấy cánh tay của hắn: "Mặc Diệp, ngươi quan tâm ta thì cứ việc nói thẳng đi, hà cớ gì phải lòng vòng như vậy. Ngươi chỉ cần hỏi nhẹ ta làm sao vậy, ta nhất định sẽ trả lời ngươi."

Mặc Diệp nhìn thấy cánh tay hư hỏng kia của nàng, cụp mắt nói: "Vậy ngươi sao thế?"

Đây rõ ràng là thừa nhận, hắn đang quan tâm nàng?

Vân Quán Ninh bỗng cảm thấy vui.

Giống như nắm được cơ hội, nàng nhíu mày cười nói: "Ta không thèm nói cho ngươi!"

Mặc Diệp: "..."

Đúng là không dạy thì người kia sẽ lên mặt mà.

Nữ nhân này, quả thật không nên nể mặt nàng, nàng chính là thèm đòn!

Nhìn thấy bước chân của hắn đi nhanh, Vân Quán Ninh vội vã đuổi theo: "Nè, có phải là ngươi giận không? Đừng có đi nhanh như vậy mà, chân ta ngắn không theo kịp đâu."

Chân Mặc Diệp rất dài, một sải chân có thể cách nàng tới hai bước.

Trong chớp mắt đã bỏ nàng một quãng đường phía sau.

Vân Quán Ninh thở hồng hộc đuổi theo, lúc tới được cửa cung thì Mặc Diệp đã ngồi trong xe ngựa đợi nàng rồi.

Nàng chống cả tay chân, chật vật leo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh hắn thở dốc: "Ngươi là ỷ mình chân dài làm khó ta."

"Có bản lĩnh thì chân của ngươi cũng dài như thế đi."

Mặc Diệp liếc mắt nhìn qua nàng, lộ rõ một vẻ mặt xem thường.

Cuối cùng, còn giở giọng khiêu khích mà nói với nàng: "Đồ con ếch chân ngắn."

"Cái gì? Ngươi nói gì đó?"

Vân Quán Ninh còn cho là mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, lại đưa tay tới véo tai của Mặc Diệp, nói: "Có phải là gần đây ta quá nhường ngươi rồi không? Miệng ngươi có gắn dao găm hả? Nói chuyện sắc bén như vậy?"

Mặc Diệp nghiêng đầu tránh né, vỗ vào tay nàng.

Vân Quán Ninh thở phì phò vươn tay ra: "Bồi thường tổn thất danh dự cho ta."

Danh dự?

Nữ nhân này, tại sao lại không hề biết mình biết ta vậy chứ?

"Ngươi còn có danh dự sao?"

Mặc Diệp hời hợt nói, chọc nàng tức đến suýt đã ngất đi.

Sở dĩ nàng không có danh dự, còn không phải là vì Tần Tự Tuyết hãm hại sao?

"Còn không phải là vì người trong mộng của ngươi sao?"

Nàng hung hăng trợn mắt: "Mặc Diệp, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi càng đả kích ta, ta sẽ càng vui vẻ mà bung lụa, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết người trong mộng của ngươi!"

Mặc Diệp liếc mắt nhìn nàng, không hé răng nói nửa lời.

Hắn biết, nữ nhân này chính là kiểu mạnh miệng nhưng nội tâm lại mềm mỏng.

Nàng nói giết chết Tần Tự Tuyết, ngược lại sẽ không phải là giết thật.

Mà dù có giết chết, thì cũng có liên quan gì tới hắn?

Vương phi của hắn là Vân Quán Ninh, không phải Tần Tự Tuyết.

Nhìn thấy hắn không lên tiếng, Vân Quán Ninh lại càng thêm giận dữ.

Nàng lại cho rằng Mặc Diệp là sợ mình giết chết Tần Tự Tuyết, cho nên mới lập tức câm miệng không đả kích nàng nữa.

"Được lắm! Mặc Diệp, ngươi được lắm! Tần Tự Tuyết người kia đã sinh hai đứa nhóc cho Doanh Vương rồi, còn sinh non nữa, sao ngươi lại còn nhớ nhung nàng ta chứ? Người ta đã nói rõ phu thê một lòng, là cố ý để tới gần ngươi, sao ngươi lại không nhìn ra chứ?"

Vân Quán Ninh nói cực nhanh.

Nàng bốp chát đốp lại: "Cả thiên hạ này đâu phải chỉ có một mình Tần Tự Tuyết chứ."

"Cóc có ba chân còn tìm được, nữ nhân có hai chân còn khó tìm lắm sao? Sao ngươi cứ mãi u mê Tần Tự Tuyết không buông vậy?"

Ồn ào!

Nữ nhân này kiếp trước là chim sẻ đầu thai thành sao?

Cứ líu ríu bên tai thật khiến hắn thấy đau đầu chết được.

Mặc Diệp cau mày, không nhịn được nữa lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại.

"Ưm ưm ưm...."

Miệng bị che lại, nhưng Vân Quán Ninh vẫn không có ngừng mồm, cứ ưm ưm mà không ngừng nói chuyện. Nàng trợn tròn hai mắt, đủ để biết lúc này là đang hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông nhà Mặc Diệp rồi.

Đúng lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại.

Từ phía ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói mềm mại của Viên Bảo: "Mẫu thân..."