Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 139: Vân Quán Ninh, nàng ghen rồi!



Về phương diện tình cảm, cả Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đều thuộc kiểu không nhạy bén lắm.

Tuy nhiên, dù chậm chạp đến mức nào...

Mặc Diệp cũng hiểu, trong giọng điệu của Vân Quán Ninh có chút gì đó kỳ lạ.

Hắn nheo mắt: "Vân Quán Ninh, nàng ghen à?"

Ghen?

Lời này đối với Vân Quán Ninh đang tức giận mà nói, quả thật là quá khiêu khích!

"Ghen? Ta ghen cái gì?"

Nàng cười lạnh, không chút khách khí nói: "Vương gia cũng quá tự tin rồi. Hận thù giữa ta và Tần Tự Tuyết lúc đó liên quan gì đến chàng? Sao ta phải ghen chứ?"

"Vương gia thật sự quá coi trọng bản thân rồi!"

Mặc Diệp: "..."

Hôm nay bị nàng oán hận, sao hắn lại không hề tức giận một chút nào?

Ngược lại còn thấy bộ dạng xù lông lên của nàng rất buồn cười?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Mặc Diệp đều mang theo ý cười: "Nếu không ghen, làm sao mà nói cả ba câu không câu nào không liên quan đến Tần Tự Tuyết, còn luôn nói nàng ta là người trong mộng của bổn vương? "

Lúc đầu hắn vẫn không hiểu người trong mộng có nghĩa là gì.

Sau vài lần bị Vân Quán Ninh chế giễu, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra.

"Ta thích nói như vậy đấy, chàng quản được chắc?"

Vân Quán Ninh cứng cổ cứng họng.

"Bản vương không quản."

Mặc Diệp buồn cười nhìn nàng: "Chỉ là nàng hiểu sai một việc rồi. Tần Tự Tuyết không phải là người trong mộng của bổn vương."

Không phải người trong mộng của hắn?

Chẳng lẽ hắn còn có một người trong mộng khác? Còn Tần Tự Tuyết thật ra là người khắc sâu trong lòng hắn?

Phỏng đoán này càng khiến cho Vân Quán Ninh cảm thấy khó chịu trong lòng hơn!

Tên Mặc Diệp này, không ngờ lại có nhiều lịch sử tình sử như vậy?

Nhìn lại nàng, ngay cả nụ hôn đầu đời, cả lần đầu tiên cũng đều cho hắn, liều mạng sinh cho hắn một đứa trẻ. Hết thảy của nàng đều cho hắn, nhưng lại chẳng là gì trong lòng hắn?

Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, lại càng cảm thấy không đáng.

"Chàng thì lợi hại rồi! Lịch sử tình trường của chàng tràn lan! Ngày mai ta sẽ đi nuôi nam nhân trẻ!"

Nàng giận hắn!

Tình sử không bằng hắn, nhưng khí thế không thể thua được.

"Nàng nói gì? Nói lại lần nữa xem!"

Mặc Diệp bị nữ nhân này làm cho tức chết rồi!

Sao nàng dám nói ra điều vô liêm sỉ như nuôi dưỡng nam nhân trẻ trước mặt hắn?

Nếu không vì chút lý trí còn sót lại, hắn thật sự muốn đánh nữ nhân này... Thế nhưng lý trí nhắc nhở hắn, hắn là bậc trượng phu, là chính nhân quân tử.

Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!

Quân tử động khẩu không động thủ!

Hắn lẩm nhẩm trong lòng vài lần, lúc này mới tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Vân Quán Ninh! Có bản lĩnh thì nàng nói lại lần nữa thử xem!"

"Ta nói lại mười lần cũng là như vậy! Chàng cũng không thử soi gương, nhìn xem mặt chính mình dày bao nhiêu. Lại còn nói ta ghen, ta thèm ăn dấm chua của chàng sao?"

Vân Quán Ninh vịt chết còn mạnh miệng: "Thật buồn cười! Chàng chính là tự mình đa tình!"

Mặc Diệp: "..."

Hắn nhịn!

Hắn nắm chặt hai tay, trán nổi gân xanh, gò má cứng đờ lạnh như băng.

Sống với hắn lâu như vậy, Vân Quán Ninh làm sao lại không hiểu được tính tình của hắn?

Bộ dạng u ám này của Mặc Diệp, rõ ràng là đang vô cùng tức giận!

Như ngày thường nàng đã sớm sợ hãi rồi.

Sợ bị hắn đánh.

Nhưng hôm nay, trong lòng có một cỗ tà ác chạy tới chạy lui, hôm nay Vân Quán Ninh không làm hắn phát điên, nàng sẽ không từ bỏ!

"Chàng được phép có người trong mộng, lại không cho phép ta nuôi dưỡng nam nhân chẻ. Chàng chính là cho phép quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn!"

Tên nam nhân chết tiệt này, thật sự làm nàng tức chết rồi!

Cuối cùng Mặc Diệp cũng cảm nhận được, Triệu hoàng hậu và Đức phi bị nàng làm cho tức đến bệnh là như thế nào.

Lúc này hắn tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy dựng lên "thình thịch", trong đầu cũng đau nhức từng cơn.

Tim hắn dường như cũng co lại, tức giận đến mắt cũng đỏ bừng!

"Vân! Quán! Ninh!"

Mồm miệng nàng lợi hại!

Không những dám tranh cãi, lại còn nói mười câu cãi lại mười câu. Cứ tiếp tục thì ai chịu nổi?

Nhìn thấy đôi môi mỏng của nàng không ngừng mấp máy không thể khép lại, Mặc Diệp không nhịn được nữa... Một tay hắn ôm lấy gáy của Vân Quán Ninh.

Sau đó hùng hổ dồn ép nàng.

Bàn tay còn lại siết chặt eo nhỏ của nàng.

Hành động đột ngột của hắn khiến Vân Quán Ninh choáng váng.

Nàng không sợ hãi. Suy cho cùng nàng vẫn là một phụ nữ xuyên đến từ thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng lẽ nàng còn sợ hay sao?

Chẳng qua, nhìn hàng mi rung động của nam nhân, nàng bỗng chốc kinh ngạc.

Sau khi định thần lại, nàng đẩy mạnh Mặc Diệp.

Thế nhưng sức của tên nam nhân này thật lớn, cứ như đã uống thuốc tăng lực vậy.

Dù Vân Quán Ninh có vùng vẫy cỡ nào, hắn vẫn bất động.

"Đừng, Mặc Diệp, tên khốn khiếp này! Đừng..."

Vân Quán Ninh mơ hồ mắng một câu.

Thấy hắn vẫn không có ý buông nàng ra, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ nhắn tà ác vươn tới thắt lưng hắn...

Tám khối cơ bụng thì làm sao?

Phần thịt mềm ở thắt lưng vẫn phải bị đau thôi!

Bàn tay nàng tập trung vào phần thịt mềm mại ở eo hắn, cổ tay dùng sức vặn mạnh. Cơ thể Mặc Diệp chấn động, nhưng hắn vẫn không buông tay.

Nếu buông ra...

Nữ nhân này sẽ còn tiếp tục ríu rít không ngừng.

Dù có đau một lần nữa, hắn cũng sẽ chịu đựng.

Cho đến khi Vân Quán Ninh dùng thêm sức, Mặc Diệp mới không thể chịu đựng được nữa.

Hắn nhìn về bức tường phía sau nàng, dứt khoác đẩy thật mạnh... lưng của Vân Quán Ninh bị ép vào tường. Mặc Diệp rút tay ra, không biết nặng nhẹ giở trò xấu.

Bàn tay lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ, một cảm giác ấm áp.

Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy có một luồng điện dâng lên từ lòng bàn chân của nàng.

Nàng giống như! Chạm vào! Điện! Rồi!

Không phải trước đây nàng chưa từng nắm tay Mặc Diệp, nhưng hôm nay cảm giác hoàn toàn khác.

Có thể là do bị cưỡng ép chăng?

Vân Quán Ninh trừng mắt.

Nhìn thấy mắt hắn vẫn nhắm nghiền, tay cũng bị bắt lấy, nàng không thể lộn xộn được nữa. Nàng ngay lập tức dùng chân đá: "Chàng, chàng buông ra! Nếu không ta sẽ đá chàng!"

Tuy mơ hồ không rõ, nhưng những lời này đại khái Mặc Diệp có thể nghe hiểu được.

"Oanh" một tiếng, một cỗ máu nóng dồn lên đỉnh đầu.

Nữ nhân này thật to gan!

Cố ý cắn một cái để trừng phạt nàng.

"Đừng..."

Vân Quán Ninh bị đau, cố hết sức ngọ nguậy.

Thấy nàng đau đớn, Mặc Diệp mới đắc ý buông nàng ra.

"Mặc Diệp, chàng không phải biến thành chó rồi chứ?"

Nàng thẹn quá hóa giận phủi cánh tay hắn, dậm chân thở hổn hển: "Chàng làm thế nào lại còn cắn người? Ta thấy không thể gọi chàng là Minh Vương nữa, từ giờ gọi là Cẩu Vương đi."

"Cẩu Vương!"

Nàng hung dữ gọi hắn một câu.

Cẩu Vương Mặc Diệp đắc ý hừ nhẹ một tiếng: "Vân Quán Ninh, thế này đã thấy bổn vương lợi hại chưa?"

Còn lợi hại?

Cắn người thì coi như lợi hại sao?

Cứ như không ai làm được vậy!

Vân Quán Ninh dùng sức lau miệng, môi dưới của nàng muốn bị hắn cắn đứt rồi, một chút máu tràn ngập trong khoang miệng.

Không đau, nhưng nàng rất tức giận!

Nàng hung dữ trừng mắt với Mặc Diệp, trong khi hắn không chú ý... nàng kiễng chân, vươn tay ôm mặt hắn cắn một cái!