Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 141: Xin lỗi vợ mau!



Viên Bảo cho rằng khi một cặp đôi cãi nhau chỉ cần hôn là có thể giải quyết được.

Hôn một cái vẫn chưa giải quyết được thì hôn hai cái!

Ban nãy, Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đã hôn hai cái rồi vẫn chưa giải quyết được… Nó quyết định sẽ giúp hai người họ sắp xếp cái hôn thứ ba!

Nhưng mà mãi không tìm được thời cơ thích hợp.

Đêm hôm ấy, Vân Quán Ninh dặn bà Trương ghé qua Thỉnh Trúc Viện, bảo là nàng muốn tự xin cấm túc tại Thanh Ảnh Viện.

Ngoại trừ việc vào cung thỉnh mạch cho Mặc Tông Nhiên, nàng sẽ không bước ra khỏi cửa.

Nói xong, bà Trương có chút sợ hãi nhìn vương gia nhà mình.

Những ngày qua, bà ta đã đích thân chứng kiến vương gia và vương phi như cặp đôi song sinh dính liền nhau vậy.

Tuy hai người vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.

Nhưng trong mắt các hạ nhân trong phủ, hai người sớm đã hòa thuận.

Dù sao thì cũng đã đầu gối má kề rồi…

Ai mà ngờ hôm nay lại đột nhiên cãi nhau như vậy?

Còn cãi đến mức long trời lở đất, xém chút lật tung cả cái Vương Phủ!

Mặc Diệp không có thái độ gì, chỉ bảo bà Trương về đi.

Nữ nhân này muốn được cấm túc, chẳng qua chỉ là không muốn gặp hắn mà thôi. Trong bốn năm cấm túc, nàng đã chịu đựng biết bao sự đau khổ, hôm nay việc này là lỗi của hắn, sao hắn có thể đồng ý cấm túc nàng chứ?

Sáng ngày hôm sau, hắn cố tình đứng đợi trước cửa, để cùng Vân Quán Ninh vào cung.

Nào ngờ đợi một hồi lâu, nàng vẫn chưa xuất hiện.

Hắn cau mày, sai người đi hỏi thì mới biết Vân Quán Ninh đã một mình vào cung từ sớm rồi…

Trong lòng Mặc Diệp không vui.

Vốn định vào cung gặp nàng để xin lỗi đàng hoàng, vậy thì hai người sẽ giảng hòa nhau.

Ai ngờ sau tảo triều, Vân Quán Ninh lại sớm hắn một bước đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an và khám bệnh cho Đức Phi.

Mặc Diệp vội vã đến Vĩnh Thọ Cung.

“Vân Quán Ninh? Nàng ta không phải vừa rời đi rồi sao?”

Bà ta nhìn bộ dạng không tập trung của Mặc Diệp, lại nhớ đến Vân Quán Ninh hôm nay không năng động như thường ngày, trông nàng như bị quỷ đánh vậy, không có tinh thần gì cả.

Dưới đôi mắt còn có quầng thâm, có thể thấy rõ là cả đêm qua không ngủ.

Bình thường, bà ta nói một câu, nàng sẽ cãi lại mười câu.

Nhưng hôm nay, bà ta nói Vân Quán Ninh tận vài câu, nàng cũng chỉ uể oải hừ hai tiếng, không hề cãi lại.

Đức Phi còn tưởng rằng não heo của nàng đã được thông suốt, thay đổi bản thân, không chống lại mẹ chồng này nữa.

Nhưng giờ thấy bộ dạng của Mặc Diệp…

Trông chẳng khác gì Vân Quán Ninh!

“Hai người cãi nhau rồi sao?”

Đức Phi tò mò hỏi: “Sao lại cãi nhau?”

“Không có.”

Mặc Diệp không thừa nhận.

“Con đừng có mà giở trò này với bổn cung! Con được bổn cung sinh ra đó, con nghĩ gì bổn cung biết tất! Hơn nữa, bổn cung là người từng trải, chẳng lẽ không nhìn ra được hai người có chuyện gì sao?”

Đức Phi hừ lạnh một tiếng.

Bà ta liếc nhìn Mặc Diệp.

Thấy hắn mặt ủ mày chau, tuy sắc mặt trông vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt không hề có sự lạnh lùng.

Khác hẳn hắn trong thường ngày.

“Cho dù hai người có cãi nhau vì nguyên do gì đi nữa, bổn cung cũng không có gì để nói cả! Chỉ là con nha đầu thối đó nên được giáo huấn.”

Thấy bọn họ cãi nhau, Đức Phi vô cùng vui mừng.

Bà ta mong hai người càng cãi càng lớn!

Như vậy thì bà ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Vân Quán Ninh… Nàng càng phờ phạc, trong lòng Đức Phi càng vui, càng phấn chấn!

Nhưng bà ta có vẻ đã quên mất con trai bà ta bây giờ cũng như bị quỷ đánh, cũng là bộ dạng uể oải!

“Mẫu phi, lần này không phải là lỗi của nàng ấy.”

Mặc Diệp bênh vực Vân Quán Ninh.

“Cho dù có là lỗi của nàng ta hay không, con nhìn xem có thê tử nhà ai mà như nàng ta không hả? Ba ngày không đánh là có thể dỡ ngói mái nhà, không hề để mẹ chồng và phu quân trong mắt!”

Đức Phi hừ nhẹ một tiếng.

Hai người đã cãi nhau vậy rồi, mà Diệp Nhi còn bênh vực nha đầu thối đó…

Sao bà ta lại cảm thấy bực dọc vậy chứ?

Mặc Diệp không lên tiếng nữa.

Ngay lúc này, thân ảnh của Mặc Tông Nhiên xuất hiện trước cửa: “Đức Phi, nàng nói vậy là sai rồi! Nhớ lại thì ngày xưa nàng cũng là ba ngày không đánh là có thể dỡ ngói mái nhà đấy thôi?”

“Trẫm có đánh nàng bao giờ chưa? Mẫu hậu có giáo huấn nàng bao giờ chưa?”

Nghe ông nhắc lại chuyện xưa, mặt Đức Phi đỏ bừng lên.

Bà ta đứng dậy, sắc mặt không mấy tự nhiên: “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại qua đây vào lúc này?”

“Nếu trẫm không qua đây, e là lão thất mất đi một người thê tử rồi!”

Mặc Tông Nhiên lườm bà ta một cái.

Đức Phi hoảng hốt: “Sao hoàng thượng lại nói như vậy?”

“Trẫm nhìn ra nha đầu đó không bình thường, sau khi tra hỏi ở Ngự Thư Phòng thì nói là tình cảm của nó với lão thất rạn nứt rồi, xin trẫm đồng ý cho hai người ly dị.”

Lời nói này vừa được nói ra, cả Mặc Diệp và Đức Phi đều vô cùng kinh ngạc!

Mặc Diệp không thể tin nổi, còn Đức Phi thì cảm thấy phẫn nộ.

“Tên nha đầu chết tiệt này, đúng là phản rồi! Làm gì có nữ nhân nào đòi ly dị với phu quân mình vậy chứ? Sao nàng ta không leo lên trời ở luôn đi?”

Đức Phi xắn tay áo lên, trông như muốn đi đánh nhau vậy.

Mặc Tông Nhiên cảm thấy nhức đầu.

Ông ấy kéo bà ta lại: “Nàng đừng gây thêm phiền phức nữa!”

“Hoàng thượng, thần thiếp đây là muốn đòi lại công bằng cho Diệp Nhi! Thần thiếp phải đi hỏi rốt cuộc tên nha đầu chết tiệt đó muốn gì! Sao lại làm ra loại chuyện to gan vậy hả!”

Đức Phi tức giận đến mức cắn răng.

“Lão thất, trẫm hỏi con, con gây chuyện gì với Quán Ninh?”

Mặc Tông Nhiên vừa giữ Đức Phi, vừa cau mày nhìn Mặc Diệp: “Hôm nay trẫm thấy nha đầu đó như chết tâm rồi, có thể thấy là bị con làm tổn thương không nhẹ.”

Mặc Diệp cúi đầu: “Phụ hoàng, đều tại con không tốt.”

“Biết không tốt rồi còn không mau đi nhận lỗi?”

Mặc Tông Nhiên xém chút đá vào hắn rồi.

Cái thằng kém cỏi này!

Cứ phải chọc giận thê tử mình mới biết lợi hại?

“Hoàng thượng, Diệp Nhi mới là con trai ruột của ngài, sao ngài cứ bênh vực con nha đầu đó chứ?”

Đức Phi không vui.

“Nàng còn nói nữa sao?”

Mặc Tông Nhiên lườm bà ta một mắt: “Nàng làm mẹ chồng người ta, trẫm đã nói nàng bao nhiêu lần rồi? Năm xưa mẫu hậu và trẫm đối xử với nàng như thế nào?”

“Còn nàng thì đối xử với Quán Ninh như thế nào?”

“Thần thiếp…”

“Nàng đừng nói nữa!”

Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tính cách của Quán Ninh y hệt như nàng hồi trẻ vậy. Bản thân nàng cũng là loại người kiêu ngạo, bướng bỉnh, không để ai trong mắt, mà nàng lại không cho phép người ta cũng như vậy à?”

“Nàng chỉ cho trẫm bênh nàng, không cho trẫm bênh nha đầu kia?”

“Nha đầu đó mà không có trẫm che chở, e là bị nàng ăn tươi nuốt sống rồi! Nàng làm như vậy là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”

Ông ấy mắng Đức Phi một trận.

Vẻ mặt Đức Phi lúc trắng lúc xanh, rũ mặt xuống.

“Huống chi trẫm không phải là hôn quân không phân biệt đúng sai.”

Thấy bà ta có vẻ biết lỗi rồi, Mặc Tông Nhiên nhẹ giọng lại: “Trẫm thấy nha đầu đó là khẩu xà tâm phật thôi! Tuy nó hay chọc tức nàng, nhưng đối xử với nàng rất tốt.”

“Loại con dâu như vậy, nàng tìm đâu mà ra!”

Trong số các con dâu, người ông ấy ưng ý nhất chính là Vân Quán Ninh.

Cho nên, ông ấy không cho phép ai bắt nạt nàng cả!

Bị Mặc Tông Nhiên mắc một trận, Đức Phi thành thật cúi đầu: “Hoàng thượng dạy bảo rất đúng, thần thiếp biết lỗi rồi.”

“Sau này thần thiếp nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta.”

Nhớ lại năm xưa, khi vừa vào Kinh thành, bà ta cũng là tính tình phô trương như vậy.

Nhưng khi đó, cả thái hậu và Mặc Tông Nhiên thật sự rất che chở cho bà ta.

Trái lại, Vân Quán Ninh thì…

Bà ta đối xử khá tệ với nàng, còn dẫn dụ Mặc Diệp trừng trị nàng!

Đúng là bà ta đã sai rồi!

Đức Phi nhận lỗi rồi, Mặc Tông Nhiên mới hài lòng gật đầu, quay đầu thấy Mặc Diệp vẫn còn ngồi trên ghế, ông ấy lập tức đá hắn: “Còn không đi nhận lỗi với thê tử con đi?”

Mặc Diệp nhanh chóng cáo lui.

Nào ngờ về đến Vương Phủ, Thanh Ảnh Viện đã không còn ai nữa!

Hắn giận dữ nhìn bà Trương: “Vương phi đâu rồi?”