Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 151: Minh Vương làm khó



Quân thần trong triều thấy Mặc Tông Nhiên trầm ngâm không nói gì thì lập tức không dám thì thầm to nhỏ với nhau nữa, chỉ nín thở ngưng thần đứng tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của Mặc Tông Nhiên.

Mặc Diệp tiến lên trên một bước.

“Khởi bẩm phụ hoàng, quả thực là có chuyện như những gì Lưu đại nhân nói.”

Hắn không phủ nhận.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến chúng quần thần trong triều sửng sốt, nhìn nhau kinh ngạc.

Minh Vương này, quả thực là to gan lớn mật!

Cho dù hắn thân làm Minh Vương nhưng cũng đâu thể làm vậy với Khâm Thiên Giám?

Khâm Thiên Giám không hề giống các đại thần trong triều khác.

Các đời hoàng đế đều thờ phụng thần thánh, cho nên mới có sự xuất hiện của Khâm Thiên Giám. Mặc Tông Nhiên xem trọng Mặc Diệp, nhưng ông cũng rất tín nhiệm Lưu đại nhân trong triều.

Lần này lại trực tiếp ra mặt làm loạn Thần Cơ Doanh, há chẳng phải Minh Vương đang tự mình tìm đến đường chết hay sao?

Hắn đánh Lưu Đại Văn, điều này đủ để chứng minh Thần Cơ Doanh quả thực là có vấn đề.

Minh Vương này là bị dồn vào đường cùng rồi sao?

Không để tâm đến vẻ kinh ngạc của chúng quần thần trong triều, Mặc Tông Nhiên giận dữ ra mặt: “Ngươi giỏi lắm lão Thất! Thật to gan, ngươi có còn coi trẫm ra gì không?”

Đế vương nổi giận, chúng quần thần ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thế nhưng Mặc Diệp lại không hề hoảng sợ.

Hắn thong thả nói: “Phụ hoàng, xin người cho phép nhi tử được giải thích.”

“Ngươi nói đi!”

Mặc Tông Nhiên đập tay thật mạnh lên cái bàn ở trước mặt, rõ ràng là ông đang rất tức giận.

Mặc Diệp xoay người nhìn Lưu Đại Văn đang quỳ dưới đất, vẻ mặt ông ta đầy oan ức, hắn nói: “Lưu đại nhân, ông luôn miệng nói ông kế thừa sự nghiệp của Huyền Sơn tiên sinh. Bổn vương rất tò mò muốn biết ông đã từng tận mắt gặp Huyền Sơn tiên sinh chưa?”

Danh hiệu Huyền Sơn tiên sinh này vẫn luôn nổi tiếng khăp Nam Quận.

Ông chính là huyền thoại của Nam Quận.

Nghe nói, Huyền Sơn tiên sinh đã quy về trên núi ở ẩn, là một cao nhân ngoại giới chân chính.

Thậm chí có người còn nói Huyền Sơn tiên sinh của bản lĩnh thông thiên, vừa có thể bay lên trời vừa có thể độn thổ dưới lòng đất, tinh thông các loại ngụy thuật, hơn nữa đạo hạnh cũng vô cùng cao thâm.

Nhưng chưa có một ai từng gặp qua Huyền Sơn tiên sinh.

Mấy năm gần đây, số người giả mạo làm đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh không ít.

Mà Lưu Đại Văn này cũng khoe khoang chút bản lĩnh trước mặt Mặc Tông Nhiên, cho nên mới được ông trọng dụng.

Mặc Tông Nhiên lại cứ nghĩ Lưu Đại Văn thực sự là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh.

Nghe Mặc Diệp chất vấn, ánh mắt Lưu Đại Văn thoáng xẹt qua một tia hoảng loạn.

Nhưng rất nhanh chóng ông ta lại giả vờ bình tĩnh: “Ý của vương gia là? Chẳng lẽ ngài vẫn hoài nghi những điều vi thần nói là giả, rằng ta đang giả mạo làm đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh sao?”

Ông ta vẫn còn mặt mũi hỏi vặn lại cơ à?

Mặc Diệp cười lạnh: “Quả thực ý của bổn vương chính là như vậy.”

Sắc mặt Lưu Đại Văn lập tức cứng đờ.

Ngay lập tức, ông ta lại uỷ khuất nhìn Mặc Tông Nhiên: “Hoàng thượng, sư phụ của vi thần quả thực là Huyền Sơn tiên sinh, người cũng biết điều đó mà!”

“Vương gia hắn, hắn là đang vu oan cho vi thần!”

Mặc Tông Nhiên cau mày không đáp, Mặc Diệp lập tức mỉm cười: “Vu oan?”

“Lưu đại nhân, nếu ông thật sự là truyền nhân của Huyền Sơn tiên sinh. Bổn vương đã biết thực lực của ông ấy như thế nào… Chút trí khôn của ngươi mà lại dám cả gan đi giả làm đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh?”

Mọi người đều được một phen kinh ngạc!

Lưu Đại Văn giả làm đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh ư?

Lưu Đại Văn cũng hoảng rồi.

Ông ta không hề biết lời này của Mặc Diệp chẳng qua chỉ muốn lừa mình hay thật sự là hắn đã biết cái gì đó rồi.

Nhưng lúc này ông ta không dám để lộ sơ hở, bằng không thì hôm nay khó mà giữ được cái mạng!

“Hoàng thượng, vương gia nói vậy oan cho vi thần quá!”

Ông ta chỉ có thể cố sức cầu xin sự giúp đỡ từ phía Mặc Tông Nhiên.

“Rốt cuộc có bị oan hay không, bổn vương kiểm chứng một lát là biết.”

Ý cười trên môi Mặc Diệp không hề biến mất, thậm chí còn thâm sâu hơn mấy phần: “Không ai là không biết sự lợi hại của Huyền Sơn tiên sinh. Nếu ngươi đã nói ngươi là đồ đệ của ông ấy, tất nhiên ngươi cũng sẽ tinh thông các loại ngụy thuật, quẻ tượng…”

“Dẫu sao thì lần này Thần Cơ Doanh của bổn vương có điềm chẳng lành cũng chính là quẻ tượng của ngươi biểu thị.”

Không hiểu ý tứ của hắn, Lưu Đại Văn không dám tuỳ tiện tiếp lời.

Ngược lại Mặc Tông Nhiên lại hơi đăm chiêu nhìn Mặc Diệp.

“Vậy chẳng lẽ quẻ tượng của ngươi không hiển thị trước chuyện đêm qua ta sai người tới đánh sao? Nói cách khác là nó không hề có điềm báo trước gì cho ngươi?”

Mặc Diệp lại hỏi.

Gương mặt Lưu Đại Văn càng trở nên cứng đờ, ông ta đã không còn giấu được sự sợ hãi trong ánh mắt nữa.

“Vương gia nói đùa rồi, mặc dù quẻ tượng có hiển thị, nhưng mà cũng phải… phải để ta bói một quẻ trước mới được.”

Ông ta lắp ba lắp bắp, cố gắng thanh minh cho bản thân: “Nếu như không có thuật bói toán thì sẽ không thấy được quẻ tượng.”

Lời giải thích này, miễn cưỡng cũng được coi là có lý.

Ngay cả Mặc Diệp cũng phải công nhận, hắn gật gật đầu: “Vậy thì giờ bổn vương cho ngươi một cơ hội, ngươi bói một quẻ xem xem tiếp theo bổn vương sẽ làm gì với ngươi?”

Chúng quần thần lại được một phen trố mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc Mặc Diệp muốn làm gì.

Mặc Tông Nhiên cũng chống tay lên cằm, có vẻ ông không còn cảm thấy tức giận nữa mà giống như đang bắt đầu xem trò vui.

Lưu Đại Văn hoảng rồi!

Ông ta nào có ngờ được Minh vương lại ra bài toán khó đến thế?

Ngày thường chẳng phải vị Minh vương này chẳng mấy quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chăm lo chuyện ở Thần Cơ Doanh hay sao?

Đêm qua cùng với Doanh vương bàn chuyện, sáng sớm hôm nay đã tiến cung cáo trạng với hoàng thượng. Ông ta ra đòn phủ đầu như thế, một ngoạm cắn chết chuyện Mặc Diệp tối qua đã bắt cóc, lại còn đánh ông ta.

Nào đâu có biết, Minh vương chỉ nói vài câu đã có thể tự giải vây cho mình.

Thậm chí hắn lại còn sút một quả bóng da vào mặt ông ta?

Chuyện này chỉ cần có chút sơ suất là có thể rơi đầu như chơi!

Mồ hôi chảy đầy mặt Lưu đại nhân, ông ta cũng chẳng dám lau, chỉ có thể ngượng ngùng mà nói: “Vi thần không biết vương gia muốn gieo que xem bói, vi thần, hiện tại không có đem theo quẻ trong người.”

“Vậy sao?”

Mặc Diệp nhíu mày: “Ngươi là Khâm Thiên Giám, ngoại trừ việc ban đêm quan sát hiện tượng thiên văn thì chẳng phải quẻ bói chính là công cụ kiếm cơm hay sao?”

“Có điều không mang quẻ bói theo người cũng không vấn đề gì! Bổn vương có quẻ đây.”

Nói xong, hắn thật sự rút từ trong ngực mình ra một quẻ bói!

Lưu Đại Văn trợn tròn mắt!

Xem ra hôm nay, vị Minh vương này không khiến ông ta phải chết thì sẽ không chịu từ bỏ.

Mặc Diệp đưa quẻ bói tới: “Sao vậy? Lưu đại nhân không dám gieo quẻ trước mặt phụ hoàng ư?”

Hắn tỉnh bơ nhắc đến Mặc Tông Nhiên.

Lưu đại nhân run như cầy sấy, chỉ đành nhận lấy quẻ bói. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, giả vờ như bắt đầu bói toán, nhìn thấy quẻ bói rơi xuống đất, Lưu Đại Văn còn cúi đầu xuống “nghiêm túc” phân tích quẻ tượng.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Ông ta không thể giải được quẻ tượng, ngược lại còn toát mồ hôi đầy đầu, giống như bị nước mưa không ngừng dội xuống.

Rất nhanh, một bên chân ông ta đã ướt sũng nước.

Mặc Tông Nhiên không thể kiên nhẫn thêm được nữa, chúng quần thần cũng vươn dài cổ mà trông sang.

Chỉ thấy Mặc Diệp đứng khoanh tay, bộ dạng cười như không cười nhìn Lưu Đại Văn.

Lúc này, bỗng nhiên đằng sau có tiếng nói: “Lưu đại nhân, không giải được quẻ này sao?”

Khoé mắt Mặc Diệp loé lên dư quang, chỉ thấy Mặc Hàn Vũ đứng khoanh tay, vẻ mặt tràn ngập vẻ giễu cợt.

Mặc Hồi Diên liếc hắn ta một cái, chẳng nói năng gì, xem ra chẳng có vẻ gì là muốn giao lưu với kẻ xấu, quản chuyện không đâu.

“Phụ hoàng, nhi thần thấy Lưu Đại Văn này rõ ràng chỉ là một kẻ treo đầu dê bán thịt chó.”

Trong số mấy nhi tử của Mặc Tông Nhiên, duy chỉ có Mặc Hàn Vũ… từ nhỏ đã không thích đọc sách luyện chữ.

Cho nên nói năng cũng chẳng có tí văn hoá nào.

Lúc này chẳng ai dám hé răng nửa lời, nó lại dám nói, lại còn chế giễu Lưu Đại Văn!

Ánh mắt Mặc Tông Nhiên khẽ lay động: “Lưu Đại Văn, có giải được quẻ này không?”

Ông vẫn còn nhớ đêm hôm đó, lúc Lưu Đại Văn giải quẻ tượng trước mặt mình, thời gian còn chưa qua một chén trà đã có thể giải được hàm nghĩa mà quẻ tượng hiển thị.

Mà giờ đã qua một nén hương rồi!

Trong lòng Lưu Đại Văn sinh sợ hãi, nhưng ông ta vẫn ra vẻ trấn tĩnh ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, vi thần giải ra quẻ bói này rồi!”