Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 165: Vương phi, cứu mạng!



Nhìn dáng vẻ thành thạo của Như Ngọc là biết ngay đây không phải lần đầu hai người họ "mua bán".

Tên khốn Như Ngọc này là cái kẻ hay tái phạm!

"Cái gì mà quy tắc cũ, giá cũng cũ?"

Mặc Diệp nhìn hắn ta với cái vẻ cười nhưng không phải cười.

Như Ngọc đâu có ngờ hôm nay lại bị chủ tử mình bắt tại trận... Hắn ta nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt thiết tha cầu cứu: "Vương phi, cứu mạng..."

"Ai rảnh? Tự cứu đi!"

Vân Quán Ninh còn không thèm mở mắt nhìn.

Tên Như Ngọc chó chết này, cũng nên để chủ tử hắn ta dạy cho hắn ta một bài học.

Ngày thường, cứ mỗi khi có một tin nóng, hay một tin tức gì đó là hắn ta sẽ bắt đầu dụ dỗ, tống tiền nàng cả trăm lượng.

Tuy nàng không thiếu tiền, nhưng cũng không thể dùng lãng phí vào những việc như này!

Hơn nữa, phần lớn số bạc mà nàng đưa cho Như Ngọc đều lọt vào túi của tú bà thanh lâu… Bạc sạch của nàng, qua tay Như Ngọc một hơi là thành bạc bẩn!

"Vương phi, người chơi không đẹp gì hết trơn!"

Như Ngọc cay đắng nhìn nàng.

"Ngươi làm hư Viên Bảo, ta còn chưa tính sổ với ngươi là may rồi."

Vân Quán Ninh hừ lạnh: "Bữa nay có tin nóng gì thì mặc xác ngươi, ta không có hứng thú!"

"Ngươi làm hư Viên Bảo?"

Nghe vậy, Mặc Diệp bèn híp mắt,

Hắn nhìn Như Ngọc với ánh mắt sắc lẹm: "Biết điều thì thành thật khai báo, có chuyện gì?"

Hắn không kìm được, và bắt đầu giơ nắm đấm.

Nghe tiếng răng rắc của từng khớp tay khi Mặc Diệp nắm chặt, mặt Như Ngọc biến sắc.

Hắn ta vừa lùi, vừa cười trong đau khổ: "Chủ tử, hạ thủ lưu tình!"

Mặc Diệp đứng dậy, giáng cho một cú đấm: "A! Chủ tử, đừng có đánh vô mặt mà!"

Bị đánh bầm dập một trận, Như Ngọc lúc này nằm rạp dưới đất, thành thật trả lời: "Thật ra cũng không phải tin nóng gì mấy! Chẳng qua là Doanh Vương Phi đã bắt đầu ra tay với Vân nhị tiểu thư!"

Vân Quán Ninh có chút tò mò với tin tức này.

Nàng liếc nhìn Mặc Diệp.

Thấy hắn không chút biểu cảm, nàng nói: "Cụ thể thế nào? Đứng dậy mà nói?"

Nàng sai Như Yên đi luộc hai quả trứng gà để Như Ngọc lăn mặt.

Thú thật thì nàng cũng có thể lấy túi chườm nước đá ra từ không gian, nhưng hôm nay là tại tên chó chết này thèm đòn, nàng sẽ cho hắn ta nếm chút đau khổ!

Như Ngọc uất ức đứng dậy và ngồi xuống bậc thềm.

"Cũng chẳng phải thủ đoạn gì lợi hại! Chẳng qua là bỏ thuốc vào thức ăn của Vân nhị tiểu thư kia! Nghe nói thuốc này sẽ khiến Vân nhị tiểu thư không thể mang thai."

Nghe vậy, Vân Quán Ninh đột nhiên bật cười.

Nàng nhìn Mặc Diệp với ánh mắt đầy ẩn ý: "Người trong mộng của chàng cũng ít ác lắm"

Mặc Diệp: "..."

Sao chuyện gì cũng đổ hết lên đầu hắn thế hả?

"Ninh Nhi, bổn vương không có bất cứ quan hệ nào với Tần Tự Tuyết!"

Hắn nhấn mạnh lại lần nữa.

"Ta nói có là có. Cấm có cãi!"

Cơn ghen trong lòng Vân Quán Ninh dâng lên. Nàng hừ lạnh một tiếng: "Giải thích chính là che giấu, và che giấu chính là bắt đầu của sự lừa dối!"

Mặc Diệp: "..."

Hắn im phăng phắc.

"Như Ngọc, nói tiếp đi."

Vân Quán Ninh ngồi dậy và nhấp một chung trà.

Thấy chủ tử mình khi trước mặt Vương phi, ngoan ngoãn như cừu con, chẳng còn chút vẻ khó ở thường ngày, Như Ngọc lén phì cười.

Hắn ta vội giải thích chi tiết vấn đề.

"Thời gian gần đây, Vân nhị tiểu thư đã dùng hết tâm huyết, quyết chen chân vào Doanh Vương phủ!"

"Tưởng tin gì mới, cái tin nóng của ngươi không có đáng một trăm lượng đâu nhe!"

Vân Quán Ninh buồn bực.

Nàng suy nghĩ một chút, rồi lấy ra mười lượng bạc ném cho hắn ta: "Chủ tử nhà ngươi đánh ngươi bầm dập như vậy, mười lượng này coi như tiền thuốc!"

"Đi bôi thuốc đi."

"Tuân lệnh Vương phi!"

Bị đánh bầm dập để rồi nhận được mỗi mười lượng, vậy mà Như Ngọc vẫn vui vẻ ra ngoài.

Vừa quay người đi, hắn ta đã cất bạc vào túi để dành đến Thúy Tiên Lâu tìm Tiểu Thúy nghe hát.

Chiều hôm ấy, Mặc Diệp lệnh cho Như Mặc tìm Như Ngọc về, thấy vết thương vẫn còn khắp mặt hắn ta... là biết ngay hắn ta đã không dùng mười lượng bạc đó để khám bệnh.

Bình thường, hắn luôn bắt buộc không cho hắn ta bén mãn đến những chốn trăng hoa ong bướm.

Nhưng tên khốn này chẳng bao giờ nghe!

Lúc này, Mặc Diệp tức giận đến mức lại đánh hắn ta một trận.

Như Ngọc uất ức: "..."

Chạng vạng tối, cũng là lúc Tống Tử Ngư trở về Minh Vương phủ.

Cả người hắn ta toát đầy hàn khí, không biết đã đi đâu về.

Bây giờ kinh thành đã vào mùa Hạ, đương nhiên sẽ không có nơi nào lạnh và ẩm ướt như vậy. Tổng Tử Ngư không giải thích, Mặc Diệp cũng không hỏi nhiều, sau khi bàn bạc với Vân Quán Ninh, hắn đưa Tống Tử Ngư tiến cung diện thánh.

Mặc Tông Nhiên vừa rời khỏi Vĩnh Thọ cung, thì nghe tin Mặc Diệp đưa một vị "kì tài" đến và đang đợi ở Ngự Thư Phòng.

"Kì tài?"

Mặc Diệp rất tò mò: "Luận về kì tài, trên đời này trẫm chỉ công nhận mỗi một người!"

Tô Bỉnh Thiện tiếp lời ngay sau đó: "Ý hoàng thượng là...?"

"Vân Quán Ninh!"

Khi nhắc đến Vân Quán Ninh, ông mỉm cười: "Nha đầu này không chỉ am hiểu y học mà còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Đến cả việc triều chính, cũng có những kiến giải rất độc đáo, am hiểu tường tận."

"Trong triều đại này, trẫm thấy có rất ít người có thể lợi hại hơn nàng!"

"Nhưng đáng tiếc, lại là nữ nhân."

Tô Bỉnh Thiện cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng, vậy không phải vừa khóe sao? Với Minh Vương mà nói, Minh Vương phi sẽ là một trợ thủ đắc lực! Chẳng phải thứ hoàng thượng hi vọng thấy nhất chính là hình ảnh như vậy sao?"

Mặc Tông Nhiên cũng mỉm cười, gật đầu nói phải.

Vào Ngự Thư Phòng, thì không thấy Mặc Diệp đâu, mà chỉ thấy Tống Tử Ngư điềm tĩnh đứng ở một bên.

Mặc Tông Nhiên nhìn hắn ta từ trên xuống vài lần và hỏi: "Ngươi là?"

"Tống Tử Ngư tham kiến Hoàng Thượng."

Hắn ta không quỳ gối hành lễ mà chỉ chắp tay.

Thấy hắn ta không kiêu ngạo, cũng không tự ti mà toát lên vẽ uy phong lẫm liệt.

Mặc Tông Nhiên chỉ nhìn hắn ta bằng một mắt... Ông đã nhìn qua vô số người, một mắt nhìn qua cũng có thể thấy Tống Tử Ngư không phải người tầm thường. Cảm thấy hắn ta toát lên một khí chất siêu phàm thoát tục, cứ như là tiên khí.

"Tống Tử Ngư?"

Mặc Tông Nhiên ngồi xuống, và từ từ thưởng thức cái tên tinh tế này: "Tên hay lắm!"

"Minh Vương đâu?"

"Minh Vương có việc, sẽ tới sau."

Tống Tử Ngư vừa dứt câu thì Mặc Diệp bước vào.

Mặc Tông Nhiên cau mày hỏi: "Chẳng phải nói có việc gấp quan trọng muốn gặp trẫm sao? Việc gấp gì? Ngươi mới đi đâu đó? Lại dám để trẫm chờ ngươi?"

Mặc Diệp khẽ cúi đầu: "Thưa phụ hoàng, có ba việc gấp."

Mặc Diệp "..."

"Nói đi, tìm trẫm làm gì?"

"Phụ hoàng, tuy tên Lưu Đại Văn mạo danh đệ tử Huyền Sơn tiên sinh đã bị chém đầu, nhưng vị trí Khâm Thiên Giám bị bỏ trống đến nay, vẫn chưa có người có thể đảm nhiệm."

Mặc Diệp vừa nói, Mặc Tông Nhiên đã đoán được ý của hắn.

"Cho nên, ngươi đã đưa đến cho trẫm một vị Khâm Thiên Giám mới?"

Không cần nói nhiều, chỉ nhìn khí chất của Tống Tử Ngư… đã đủ thấy thuyết phục hơn nhiều so với tên giả mạo - Lưu Đại Văn!

"Phụ hoàng có nhớ nhi tử từng nói đã tìm được đồ đệ thật sự của Huyền Sơn tiên sinh không?"

Mặc Diệp ngước nhìn ông.

Chỉ sau đó, vẻ mặt của Mặc Tông Nhiên đã có chút thay đổi, ông ngạc nhiên nhìn Tống Tử Ngư: "Vậy ngươi muốn nói với trẫm, vị này là đệ tử thật sự của Huyền Sơn tiên sinh?"

"Vâng thưa phụ hoàng."

Mặc Diệp gật đầu: "Đảm bảo đây là hàng thật giá thật trăm phần trăm."

Với bài học về sự cố của Lưu Đại Văn khi trước, đương nhiên ông cũng có chút nghi ngờ về lời nói của Mặc Diệp cũng như danh tính của Tống Tử Ngư.

Mặc Tông Nhiên cau mày, nhìn Tống Tử Ngư bằng một mắt thật lâu: "Tống Tử Ngư, ngươi làm sao chứng minh được mình là đệ của Huyền Sơn tiên sinh?"