Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 174: Oan gia ngõ hẹp



Chiều hôm đó, Vân Quán Ninh theo Mặc Phi Phi tiến cung.

Đầu tiên nàng chạy đến Ngự Thư Phòng một chuyến, định thăm dò ý tứ của Mặc Tông Nhiên một chút.

Nào biết hôm nay mặt trời lại mọc đằng tây, đến nàng mà Mặc Tông Nhiên cũng không muốn gặp.

Tô Bỉnh Thiện đứng ở ngoài cửa, mặt đầy vẻ khó xử, ông ta khuyên nàng: “Minh Vương Phi, người quay về đi ạ. Hoàng thượng đã dặn dò rồi, ai đến người cũng không gặp.”

“Không gặp thật sao?”

Vân Quán Ninh chưa từ bỏ ý định.

“Thật vậy ạ.”

Tô Bỉnh Thiện lắc đầu, vẻ mặt vô cũng chân thành.

“Vậy được rồi.”

Vân Quan Ninh cũng không phải người không biết thức thời, nàng bước đi hai bước thì thoáng quay đầu nhìn lại, thấy Tô Bình Thiện vẫn đang còn đứng ngoài cửa, rõ ràng là ông ta sợ nàng đột nhiên quay trở lại.

Vậy nên ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng cho tận đến lúc nàng đi đến Ngự Thư Phòng.

“Phụ thân đang làm gì thế ạ?”

Vương Quán Ninh bắt chéo hai tay đi vào ngự hoa viên.

Bây giờ nàng đã hiểu rất rõ Mặc Tông Nhiên.

Tuy ông ấy là bậc đế vương ở trên vạn người nhưng lại mặt lạnh tim nóng. Đối với người con dâu là nàng mà ông ấy vẫn yêu thương thật lòng, xem nàng như con gái ruột để mà bảo vệ.

Chứ đừng nói đến Mặc Phi Phi mà ông ấy vẫn luôn hết mực yêu thương.

Nhớ lại ngày đó khi ông ấy cãi nhau với Đức Phi, rồi còn nói chuyện này phải truyền đi khắp hậu cung…

Lúc đó Vân Quán Ninh còn chưa nghĩ ra sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng dạo gần đây Đức Phi đau ốm, Tôn Đáp ứng lại được sủng ái, Mặc Phi Phi thì “gặp nạn”...

Nối một loạt những sự việc này lại với nhau làm nàng cứ luôn có cảm giác rằng phía sau dường như đang có một tấm lưới lớn bao trùm hết lên trên đầu bọn họ.

Có âm mưu!

Chắc chắn là có âm mưu gì đó.

Mà sợ rằng những âm mưu này còn có liên quan đến Mặc Tông Nhiên…

“Tiếc là Tống Tử Ngư về Vân Vụ Sơn nhưng vẫn chưa quay về kinh thành.”

Vân Quân Ninh lắc đầu, chau mày lại.

Trước đó Tống Tử Ngư nói sau khi về Vân Vụ Sơn thì ngày hôm sau sẽ có thể quay trở lại kinh thành. Nhưng đợi liên tiếp năm sáu ngày rồi, vẫn không có tin tức gì của hắn ta.

Hôm qua nàng định đến Vân Vụ Sơn một chuyến.

Nhưng lại đột nhiên nhận được bồ câu đưa tin của Tống Tử Ngư, nói hắn ta đang có việc gấp, phải hai ngày nữa mới có thể quay về.

Nếu Mặc Tông Nhiên ở đây thì chắc chắn nàng sẽ để hắn tính toán suy nghĩ trong lòng Mặc Tông Nhiên.

Nhưng tiếc là hắn vẫn chưa quay lại.

Càng nghĩ, Vân Quán Ninh lại càng muốn đến Vĩnh Thọ Cung một chuyến để xem có thật là Đức Phi đang ốm hay không.

Mấy hôm nay nàng không đến Vĩnh Thọ Cung cũng là bởi nàng thật sự bực với Đức Phi.

Hôm nay vì Mặc Phi Phi thôi nàng lại đành đến đó một chuyến.

Nào biết còn chưa đi được mấy bước đã có một tiếng “ôi” truyền đến… Lúc này hồn vía của Vân Quán Ninh mới quay trở lại, nàng nhìn nữ nhân mà mình đụng phải ở trước mặt.

Mấy cung nữ cuống quýt hết cả lên, nhanh chóng dìu nàng ta dậy.

“Tiểu chủ, tiểu chủ người không sao chứ?”

Tiểu chủ?

Vân Quán Ninh nhìn nữ nhân đang ngã dưới đất, nghĩ thầm thì ra đây là một trong số những bà vợ của Mặc Tông Nhiên.

Từ xưa đến nay đế vương nào cũng có tam cung lục viện, Mặc Tông Nhiên cũng không ngoại lệ.

Hậu cung của ông ba ngàn giai lệ, phi tần nhiều không kể xiết.

Ông từng tự mình nói cho Vân Quán Ninh biết là ông ấy không biết trong hậu cung rốt cuộc là nuôi bao nhiêu vị phi tần. Không nhớ được đầy đủ có bao nhiêu người, cũng không nhớ được tướng mạo và tên của các nàng, chứ đừng nói đến chuyện sủng hạnh toàn bộ.

Nếu ai cũng được sủng hạnh một lần thì sợ là ông ấy sẽ bị ép khô.

Được xưng là tiểu chủ ở hậu cung… Thường đều là phi tần dưới tần vị.

Đến cả có gặp Vân Quán Ninh thì các nàng cũng nên chủ động thỉnh an nàng trước mới phải.

Vân Quán Ninh không nhận ra vị "Tiểu chủ" này, nên không nói gì cả, chỉ đứng tại chỗ đợi nàng ta thỉnh an nàng rồi nàng mới đáp lại.

Ai ngờ vị "Tiểu chủ" còn chưa thỉnh an, sau khi cung nữ ba chân bốn cẳng dìu nàng ta đứng dậy xong thì không nói hai lời mà lập tức nhấc tay lên định đánh vào mặt Vân Quán Ninh.

"Đồ không có mắt! Bổn tiểu chủ là người mà ngươi có thể đụng vào sao?"

Cái bạt tai này còn chưa rơi xuống mặt Vân Quán Ninh thì tay của Tôn Đáp ứng đã bị nàng nắm lấy.

"Ngươi đang nói chuyện với ta?”

Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn nàng ta: “Bổn Vương Phi không nhận tiểu chủ ngươi là ai, muốn cùng Bản Vương Phi nói chuyện thì phải tự giới thiệu trước!"

Nghe nàng tự xưng là “Bản Vương Phi” xong…

Ánh mắt của Tôn Đáp ứng lóe lên một cái.

Nhưng lại nhớ tới việc bây giờ mình là người hoàng thượng sủng ái thì nàng ta lập tức lấy lại sự tự tin, nàng ta thẳng lưng lên định rút tay về. Nhưng dùng sức giãy dụa mấy lần mà ngược lại Vân Quán Ninh lại càng nắm chặt hơn.

Tôn Đáp ứng đau đến mức phải cắn răng: "Ngươi, ngươi buông ta ra!"

"Là cái thá gì mà dám đụng vào ta?"

Vân Quán Ninh buông tay rồi dùng sức đẩy, Tôn Đáp ứng lại bị đẩy ngã trên mặt đất một lần nữa!

Vừa nãy chỉ bị đụng ngã ngồi trên mặt đất, còn lần này đúng là nàng động cước rất có uy, cả người nàng ta đều ngã vào bên trong bụi hoa.

"Tiểu chủ..."

Mấy cung nữ hét lên một tiếng, nhao nhao xông vào bụi hoa đỡ Tôn Đáp ứng lên.

Trên đầu Tôn Đáp ứng tràn đầy lá cây và vụn cỏ, trên váy cũng dính bùn.

Tóc tai lộn xộn, sắc mặt chật vật…

"Ngươi, ngươi to gan lắm! Ngươi có biết ta là ai không?”

Nàng không kịp chỉnh lại dung nhan, nhìn kẻ cầm đầu Vân Quán Ninh nói một cách hung hăng: "Ngươi dám làm như vậy với ta, ta sẽ nói cho Hoàng Thượng biết để người chặt đầu ngươi!"

Ánh mắt Vân Quán Ninh trở nên lạnh lẽo.

Xem ra vị này chính là tân sủng của Mặc Tông Nhiên, Tôn Đáp ứng!

A, hôm nay đúng là oan gia ngõ hẹp!

Mặc Tông Nhiên thỉnh thoảng uy hiếp muốn chặt đầu nàng thì cũng được, Tôn Đáp ứng này là cái thá gì chứ?

"Hóa ra ngươi chính là Tôn Đáp ứng?"

"Nếu ngươi biết rồi thì lập tức quỳ xuống nói xin lỗi cho ta! Nói không chừng bổn tiểu chủ còn có thể tha cho ngươi một mạng."

Ngực Tôn Đáp ứng phập phồng rất kịch liệt, trong mắt nàng ta lóe lên vẻ đắc ý.

Nhìn dáng vẻ tự cho là đúng của nàng ta, Vân Quán Ninh cười lạnh trong lòng, đi gần về phía nàng ta một bước: "Thật sao? Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

Lúc này, mấy cung nữ đứng sau lưng Tôn Đáp ứng cẩn thận từng li từng tí ghé vào tai nàng ta thấp giọng nói thầm mấy câu.

"Tiểu chủ, vị này là Minh Vương Phi, người không thể trêu vào."

"Minh Vương Phi?"

Ánh mắt của Tôn Đáp ứng đầy hoài nghi.

Cũng là không thể trách nàng ta không biết Vân Quán Ninh.

Vân Quán Ninh rất ít khi và trong hậu cung, tiến cung thì hoặc là trực tiếp đi Ngự Thư Phòng, hoặc là đi Vĩnh Thọ Cung, cũng ít khi đến Khôn Ninh Cung.

Mà vị Tôn Đáp ứng này tháng trước mới được đưa vào trong cung.

Cho nên không nhận ra Vân Quán Ninh cũng không phải là chuyện kì lạ.

"Minh Vương Phi thì sao chứ?"

Nàng ta tỏ vẻ khinh thường: "Bổn tiểu chủ là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi gặp bổn tiểu thư còn nên gọi ta một tiếng Tôn nương nương mới đúng."

Nghe xong câu này Vân Quán Ninh rất vui vẻ!

Mấy cung nữ đứng sau lưng Tôn Đáp ứng cũng giật mình nhìn nàng ta…

Đầu óc của Tôn Đáp ứng không phải là có bệnh đấy chứ?

Dám ở trước mặt Minh Vương Phi bảo nàng gọi mình là Tôn Nương Nương?

Đợi lát nữa sợ là ngay cả mình chết như thế nào nàng ta cũng không biết!

Thấy không ngăn cản được vị "Tôn Nương Nương" này đi tìm đường chết, mấy cung nữ đồng loạt lui về sau một bước. Bảo trì khoảng cách an toàn với nàng ta, sợ bị chuốc họa vào thân.

Vân Quán Ninh không những không giận mà còn cười.

Nàng đột nhiên đưa tay ra nắm lấy hai bên má của Tôn Đáp ứng: "Tôn Nương Nương?"

"Ai cho ngươi tự tin mà ngươi lại dám nói như vậy? Nếu bổn Vương Phi nếu là không hô thì ngươi định làm sao?"

Miệng Tôn Đáp ứng bị ép thành hình chữ “o”, đau đến mức nàng ta phải chau mày, không nói được từ nào cả!

"Hôm nay đúng là trùng hợp, thế mà ngươi lại rơi vào tay bổn Vương Phi."

Vân Quán Ninh cười lạnh: "Nếu không ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Nhưng bây giờ thì tiện cho ta rồi! Ngươi mau đi theo ta, bổn Vương Phi có chuyện tốt muốn hỏi ngươi!"

Dứt lời, nàng dùng sức kéo một cái.

Chính xác là trực tiếp bóp mặt Tôn Đáp ứng, kéo nàng ta vào chỗ sâu trong ngự hoa viên