Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 180: Bổn vương phi sẽ đích thân đến đấy một chuyến



Mặc Tông Nhiên không vui: "Trẫm nói muốn gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường khi nào?"

"Tôn Đại Cường bây giờ là một người mù, chẳng khác gì một nam nhân vô dụng."

Vân Quán Ninh lại nói.

Mặc Tông Nhiên: "...Trẫm đã nói sẽ không gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường!"

"Ồ."

Vân Quán Ninh lúc này mới yên tâm hơn.

Có vẻ như Mặc Tông Nhiên chưa bao giờ có ý định sẽ gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đợi lúc nữa sẽ đi đến Vị Ương Cung, báo tin tốt lành cho Mặc Phi Phi.

Nàng không nói nữa, Mặc Tông Nhiên cũng chỉ nghĩ nàng muốn rời đi rồi.

Thế là, ông tự mình phê duyệt tấu chương.

Không ngờ, sau khi phê xong tấu chương, thấy Vân Quán Ninh vẫn ngồi ở đó uống trà...

"Tại sao con vẫn chưa đi?"

Ông bắt đầu muốn đuổi người.

"Phụ hoàng, trà của người rất ngon! Con uống vẫn chưa đủ. Không phải phụ hoàng bảo Tô công công chuẩn bị cho con một ít lá trà sao? Tô công công đưa Tôn Đáp Ứng về, đến giờ vẫn chưa trở lại."

Vân Quán Ninh lộ ra vẻ mặt đầy vô tội: "Con vẫn còn đang chờ lá trà!"

Mặc Tông Nhiên không nói nên lời.

Tên nha đầu thối này luôn khiến ông á khẩu không trả lời được!

"Đi, đi, đi, nếu con thích thì cho con tất."

Ông không biết Tô Bỉnh Thiện đã để lá trà đã chuẩn bị cho Vân Quán Ninh đặt ở đâu, vì vậy ông tiện tay lấy trong ngăn kéo phía sau, lấy toàn bộ túi lá trà và ném cho Vân Quán Ninh.

Thấy ông có vẻ chán ghét, Vân Quán Ninh vui vẻ nhận lấy, xoay người rời đi.

Đúng là lấy được đồ rồi thì lập tức trở mặt như không quen biết!

Còn không biết quỳ an, nói đi là đi!

Nhìn thấy Vân Quán Ninh vui vẻ rời khỏi ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên đặt tấu chương xuống, đau đầu xoa bóp hai bên thái dương.

Vân Quán Ninh cầm lá trà bước vào Vị Ương cung.

Vào cửa đã không thấy bóng dáng Mặc Phi Phi đâu, chỉ có Mạt Lị đang ngồi trên bậc thang lau nước mắt. Trong điện dường như có tiếng nức nở trầm thấp truyền đến, lúc liền lúc đứt.

Vân Quán Ninh tò mò: "Mạt Lị, sao ngươi lại khóc?"

"Công chúa của ngươi đâu?"

Thấy nàng đi tới, Mạt Lị vội vàng đứng lên: "Vương phi, công chúa đang ở trong điện."

Nàng ta cũng khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe: "Tôn Đáp Ứng can thiệp vào chuyện chính sự, muốn Mặc Phi Phi gả cho ca ca của nàng ta là Tôn Đại Cường! Nghe nói Tôn Đại Cường đó là..."

"Ta biết chuyện này rồi."

Vân Quán Ninh ngắt lời nàng ta: "Yên tâm đi, không sao đâu."

Nàng bước vào trong điện.

Nàng nhìn thấy Mặc Phi Phi nằm ghé trên ghế quý phi, khóc rất thương tâm!

Vừa khóc, vừa ăn đường kẹo.

Đường kẹo đặt bên cạnh tay, cả một hộp, giờ chỉ còn vài cái... Nàng ta ngậm đường kẹo trong miệng, hai má phồng lên.

"Muội đang khóc vì đường kẹo ngọt hay là ăn nhiều quá bị đau răng?"

Vân Quán Ninh nói đùa.

Mặc Phi Phi lúc này mới lau nước mắt ngồi dậy, đưa hộp đường kẹo cho Vân Quán Ninh: "Tẩu tẩu, ăn kẹo đi."

Vân Quán Ninh cầm lên một cái: "Ồ! Cái hộp này không nhỏ nhỉ! Ăn bao nhiêu cái rồi?"

"Muội chỉ ăn hơn hai mươi cái mà thôi..."

Mặc Phi Phi đáp.

"Chỉ? Ăn hơn hai mươi cái, mà thôi?"

Vân Quán Ninh bất lực lắc đầu: "Sao vậy? Cảm thấy trong lòng chua xót nên muốn ăn kẹo?"

Mặc Phi Phi gật đầu, cúi đầu lại bắt đầu khóc: "Thất tẩu tẩu, vừa rồi Tôn Đáp Ứng đã cử người qua đây, mang đến rất nhiều đồ, nói là muốn hỏi thăm bổn công chúa."

"Công chúa đang bình thường không có bệnh cũng không có họa, hỏi thăm cái gì chứ?"

Nàng ta chỉ tay một cái, có mấy cái hộp nằm rải rác trong góc.

Nghĩ đến vừa rồi Mặc Phi Phi tức giận đến mức đã đập nát hết!

"Có phải bổn công chúa đã thiếu nàng ta chút đồ rách rưới này không? Cung nữ đó nói cái gì mà bây giờ Tôn Đáp Ứng có vai vế lớn hơn muội, về sau có thể xưng tỷ muội với bổn công chúa, tuổi tác cũng chạc nhau..."

Mặc Phi Phi tức giận đến mức hai tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Đây đúng là vô liêm sỉ!"

"Rõ ràng là đang ám chỉ, nói đến chuyện bổn công chúa sẽ gả cho Tôn Đại Cường!"

"Muội thà treo cổ tự tử còn hơn gả cho Tôn Đại Cường đó!"

Nghe vậy, sắc mặt Vân Quán Ninh dần dần trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Nàng cẩn thận hỏi: "Tôn Đáp Ứng đã cử người mang đồ đến đây từ lúc nào?"

"Vừa rồi, còn chưa đầy thời gian đốt một nén hương!"

Mặc Phi Phi đưa tay lau nước mắt.

Chưa đầy một nén hương, tính ra sau khi Tôn Đáp Ứng rời khỏi Ngự Thư phòng, đã ra lệnh cho cung nữ đến Vị Ương cung. Đúng là vô liêm sỉ, mang đến toàn những thứ rách nát này.

Xem ra, Tôn Đáp Ứng này giáo huấn vẫn chưa đủ?

Vậy Tô Bỉnh Thiện đã đi đâu?

Vân Quán Ninh cố kìm nén sự nghi ngờ trong mắt mình, chậm rãi cười lạnh: "Mạt Lị!"

Mạt Lị vội vàng bước vào: "Vương phi, có chuyện gì không?"

"Vừa rồi Tôn Đáp Ứng đã phái cung nữ nào đến?"

"Là Thúy Chi."

"Đi gọi nàng ta đến đây, cứ nói bổn vương phi có chuyện muốn hỏi! Nếu như Tôn Đáp Ứng không đồng ý, vậy ngươi bảo Tôn Đáp Ứng cùng đến đây, bổn vương phi vừa hay cũng muốn hỏi chuyện!"

Vân Quán Ninh lạnh giọng nói: "Nếu nàng ta dám đem phụ hoàng để uy hiếp ngươi, thì ngươi hãy trở về."

"Bổn vương phi sẽ đích thân đến đấy một chuyến!"

Nếu nàng đích thân đến đấy một chuyến, nhất định sẽ lật tung hết phòng của nàng ta!

"Ngươi nói với Tôn Đáp Ứng, tốt nhất đừng để bổn vương phi đích thân đến đó. Bằng không bổn vương phi sẽ khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn!"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, Mạt Lị cũng lạnh sống lưng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Làm sao nàng ta có thể không biết Minh vương phi đang giúp đỡ công chúa chứ?

Minh vương phi trước kia như chuột chạy qua đường, mọi người hò hét đánh đập, trong cung cũng không dám lớn tiếng. Nhưng Minh vương phi giờ đây đã chuyển mình rồi.

Đừng nói là một Tôn Đáp Ứng nhỏ bé, ngay cả Triệu hoàng hậu cũng phải kiêng nể nàng vài phần!

Tất cả những điều này là bởi vì nàng có hoàng thượng chống lưng!

Mạt Lị nhảy cẫng lên vì sung sướng, bước nhanh đến đó, trong lòng nghĩ công chúa lần này đã có chỗ dựa vững chắc rồi.

Vân Quán Ninh thu hồi ánh mắt, sau đó an ủi Mặc Phi Phi: "Muội yên tâm đi, tỷ vừa rồi ở trong Ngự Thư phòng, đã gặp phụ hoàng rồi."

"Phụ hoàng đã nói người sẽ không gả muội cho Tôn Đại Cường."

"Có thật không?"

Mặc Phi Phi vui vẻ trở lại!

Nhưng ngay sau đó nàng ta lại ủ rũ: "Nếu phụ hoàng không muốn gả muội cho Tôn Đại Cường, vậy tại sao muội đến gặp người, người thà gặp Tôn Đáp Ứng cũng không muốn gặp muội chứ?"

Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của nàng ta, Vân Quán Ninh lắc đầu: "Không phải là không muốn gặp muội."

"Mà là phụ hoàng đã nói... Vì muội khóc mãi không thôi, phụ hoàng không dám gặp muội."

Vân Quán Ninh biến nguyên câu nói của Mặc Tông Nhiên ‘mỹ hóa’ đi một chút.

Để cho Mặc Phi Phi biết, đó là vì Mặc Tông Nhiên chê nàng ta khóc trông quá phiền lòng nên không muốn gặp nàng ta, sợ là nàng ta lại muốn khóc.

"Nhìn muội đi, hai ngày nay muội khóc không ngừng, hai mắt sưng lên. Nếu muội cứ khóc như vậy, làm sao phụ hoàng dám gặp muội chứ?"

Mặc Phi Phi xấu hổ cười cười: "Không phải là vì muội đang buồn sao?"

"Gặp chuyện khó khăn thì phải dũng cảm đối mặt, cố gắng tìm cách giải quyết! Khóc lóc thì có ích gì chứ?"

Vân Quán Ninh bày ra dáng vẻ tẩu tử để dạy dỗ nàng ta.

Mặc Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu: "Muội biết rồi, Thất tẩu tẩu."

Mẫu thân và phụ hoàng không quan tâm đến nàng ta, Thất ca ca cũng vậy.

May mắn thay, nàng ta vẫn còn người tẩu tử này!

Nhớ lại những năm qua nàng ta đã hiểu lầm Vân Quán Ninh, trong lòng cảm thấy áy náy, định xin lỗi lần nữa thì... Mạt Lị tức giận quay lại.

"Vương phi! Tôn Đáp Ứng không để cho Thúy Chi qua đây!"

Ánh mắt Vân Quán Ninh hơi lóe lên, nàng cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, xem ra bổn vương phi sẽ phải đích thân đến đấy một chuyến rồi!"