Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 184: Bồi thường! MỘT TRĂM VẠN!



"Lão thất, bổn cung là chủ hậu cung. Hôm nay vợ ngươi phạm tội, bổn cung thi hành cung quy là lẽ đương nhiên, Lão Thất sẽ không ngăn cản đâu nhỉ?"

Triệu Hoàng hậu đánh đòn phủ đầu.

"Nhi thần không phải người không biết phải trái."

Mặc Diệp tiến lại gần: "Chính vì vậy nhi thần mới cố ý tới đây để nói đạo lý với mẫu hậu."

Nói đạo lý?

Triệu Hoàng hậu nhíu mày.

Mặc Lão Thất nói đạo lý?

Đúng là nói láo!

Nếu hắn nói đạo lý, thì Phong Nhi đã không bị Hoàng thượng giam lỏng ở Doanh Vương phủ!

Tất cả những chuyện này chẳng phải đều là "công lao" của Mặc Diệp và Vân Quán Ninh sao?

Lúc này khi nghe Mặc Diệp nói hắn tới nói đạo lý… Mí mắt phải của Triệu Hoàng hậu càng giật mạnh hơn: "Bổn cung cũng muốn nghe xem, ngươi muốn nói đạo lý gì?"

Bà ta lạnh lùng nhìn hắn.

"Tôn Đáp Ứng có ý đồ xấu với Phi Phi coi thường cung quy, đáng chết."

Mặc Diệp không nói nhiều lời vô ích, hắn bắt đầu vào thẳng vấn đề: "Ninh Nhi bảo vệ Phi Phi, bảo vệ thể diện hoàng thất, lập nhiều công lớn. Đáng lý phải được thưởng, chứ không phải chịu phạt."

Hắn nghiêm túc nhìn Triệu Hoàng hậu.

"Hết rồi à?" Chờ một hồi, Triệu Hoàng hậu thấy hắn không nói gì thêm, nên hỏi.

"Hết rồi." Mặc Diệp gật đầu.

Triệu Hoàng hậu; "..."

Bà ta đợi lâu như vậy, vốn tưởng Mặc Diệp sẽ tuôn ra một tràng đạo lý, nhưng ai ngờ, hắn chỉ nói dăm ba câu hời hợt là hết rồi!

"Vậy ý ngươi là...?"

"Là Tôn Đáp Ứng phải bị phạt, Phi Phi phải được an ủi, còn Ninh Nhi thì phải được ban thưởng." Mặc Diệp nói không chút do dự.

Triệu Hoàng hậu "..."

Hôm nay, bà ta liên tục bị chặn đến á khẩu không nói nên lời, thực sự không biết phải trả lời thế nào!

Ngược lại, Vân Quán Ninh vỗ tay ủng hộ: "Vương gia nhà ta nói rất có lý! Mẫu hậu, đây cũng là đạo lý con dâu muốn nói với người."

Huyệt thái dương của Triệu Hoàng hậu nhảy "thình thịch", tim cũng đau nhói.

Hai người này đang cố ý chọc tức bà ta?

Trước đó vài ngày đã bị Vân Quán Ninh chọc tức tới mang bệnh, cơn đau đầu đến nay vẫn chưa thuyên giảm.

Hôm nay bà ta phải kiềm chế cảm xúc, kiềm chế cảm xúc...

Triệu Hoàng hậu liên tục tự nhắc nhở mình.

"Hahaha."

Bà ta phá lên cười nhưng lại trông còn khó coi hơn khóc: "Lão Thất nói rất đúng. Đúng là bổn cung không thể phản bác được."

"Vậy... Mẫu hậu, bọn con có thể đi được rồi đúng không?"

Vân Quán Ninh nghiêm túc nhìn bà ta.

"Không được!"

Triệu Hoàng hậu vỗ bàn đứng dậy: "Bây giờ tạm thời không nhắc tới những những chuyện ngoài lề! Bổn cung cất công sai cung nhân tu sửa mái của Tích Nguyệt cung, mắc mớ gì ngươi sai người đi phá?"

"Vậy khác gì cố ý chống đối bổn cung?"

Không phản bác được chuyện của Tôn Đáp Ứng, bà ta lập tức bẻ sang chuyện khác.

Vậy nên, nếu hôm nay Vân Quán Ninh không bị trừng phạt, bà ta sẽ không cam lòng.

"Mẫu hậu, Tích Nguyệt cung sắp hư đến nên rồi!"

Vân Quán Ninh dường như có chút kinh ngạc: "Cái chỗ xập xệ đó sao người ở được? Dù gì đi nữa Tôn Đáp Ứng cũng là tân sủng của phụ hoàng, cung điện tồi tàn như vậy không phù hợp với thân phận lẫn khí chất của nàng ta!"

Tôn Đáp Ứng ở bên này cũng lơ ngơ "???"

Trực giác mách bảo nàng ta rằng Vân Quán Ninh nhất định muốn kiếm chuyện.

Tiểu tiện nhân này sao có thể thổi phồng nàng ta đến vậy?

Cho dù nàng ta là tân sủng của hoàng thượng, nhưng cũng đâu đến nỗi tiểu tiện nhân này xem là chuyện quan trọng, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Hai từ "tân sủng" này đã làm nhói tai Triệu Hoàng hậu.

"Ể. Hoàng thượng ban tẩm cung cho nàng ta thì liên quan gì đến bổn cung? Bổn cung có lòng tốt nên mới sai người đi tu sửa mái nhà Tích Nguyệt cung. Sao cuối cùng lại quay sang trách ngược lên đầu bổn cung?"

Triệu Hoàng hậu cảm thấy kỳ quái.

Vân Quán Ninh gặp chiêu phá chiêu, càng đổ thêm dầu vào lửa: "Ai lại dám trách mẫu hậu ạ, con dâu là người đầu tiên lo lắng cho người!"

Triệu Hoàng hậu "..."

Có điều gì đó không ổn với Vân Quán Ninh?

Lý ma ma đang bước đến ngoài cửa "..."

Vương phi bị điên rồi à?

Vậy mà lại tỏ ra trung thành trước mặt hoàng hậu, đây là muốn đối nghịch với Đức phi nương nương sao?

"Vân Quán Ninh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Triệu Hoàng hậu nghiến răng hỏi.

"Mẫu hậu, người nghe con nói hết đã! Con dâu đương nhiên biết Tôn Đáp Ứng ở Tích Nguyệt cung không phải ý của người, nhưng người khác không biết...! Dù sao người cũng là chủ hậu cung này."

Nghe nàng nói, lông mày của Triệu Hoàng hậu lại nhíu chặt: "Nói tiếp đi."

"Nhỡ người ngoài hiểu lầm mẫu hậu, thì thật không tốt chút nào!"

Vân Quán Ninh mỉm cười với vẻ mặt ân cần: "Vậy nên hôm nay, con dâu mới cố ý mang danh phá Tích Nguyệt cung, đó đều là vì bảo toàn thanh danh cho mẫu hậu!"

"Hay là vầy đi, dù sao phá nhà cũng là con dâu không đúng, nên hôm nay con dâu sẽ bồi thường theo giá thị trường."

Nàng lấy ra một chiếc máy tính từ trong không gian...

Không đúng, Vân Quán Ninh nhanh chóng nhét nó trở vào.

Mặc Diệp và những người khác còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy nàng lấy ra một thứ đen như mực và nhét vào tay áo.

Vân Quán Ninh lấy ra một cái bàn tính, giả vờ gẩy gẩy vài lần: "Một cục gạch, một viên ngói, một cây gỗ, một hạt cát, con dâu bồi thường chúng theo giá thị trường chẳng phải được rồi sao?"

"Vừa hay có thể dùng số tiền bồi thường này xây mới lại Tích Nguyệt cung."

"Một mặt có thể bảo vệ thanh danh và uy nghiêm của mẫu hậu, một mặt khác, lại có thể loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn mà một toà cung điện sắp hư mang lại, lại còn cho Tôn Đáp Ứng sống trong cung điện mới. Đây chẳng phải biện pháp vẹn cả đôi đường sao?"

Ánh mắt Mặc Diệp lóe lên.

Hắn đã quen với việc nữ nhân này có thể tùy tiện lôi ra mọi thứ kỳ quái từ ống tay áo.

Bàn tính cũng không còn ngạc nhiên gì nữa.

Hắn thậm chí đã thấy nhiều thứ kỳ lạ hơn thế.

Đôi khi hắn tự hỏi không biết trong tay áo nàng có ẩn chứa huyền cơ gì.

Vào hai đêm trước, thừa lúc Vân Quán Ninh đang ngủ, hắn đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại, nhưng lại chẳng thấy gì trong tay áo nàng!

Thậm chí là lật tung tất cả quần áo của nàng lên, cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Trước mắt chỉ có một khả năng đó là nữ nhân này biết yêu pháp!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong khoảng bốn năm bị cấm túc ở Thanh Ảnh viện…

Mặc Diệp gặp mãi cũng quen, nhưng Triệu Hoàng hậu và những người khác lại ngạc nhiên đến giật nảy mình.

Có Vương phi nào lại mang theo bàn tính bên mình?

Vậy có thể thấy hôm nay nữ nhân này phá Tích Nguyệt cung là đã có chuẩn bị!

"Ngươi thường nổi sao?"

Triệu Hoàng hậu giễu cợt: "Muốn xây mới lại cung điện ít nhất cũng phải tốn vài chục vạn lượng bạc trắng. Ngươi có mấy chục vạn lượng bạc sao?"

"Mẫu hậu khinh thường con sao?"

Vân Quán Ninh đặt bàn tính xuống: "Nếu vậy, con sẽ bồi thường gấp đôi! Một trăm vạn lượng bạc, đủ rồi chứ?"

Triệu Hoàng hậu hít sâu một hơi!

"Vân Quán Ninh! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Đó là cả một trăm vạn, chứ không phải chỉ đơn giản là một vạn!

“Khoác loác quá, sẽ rất dễ làm trò hề cho thiên hạ”.

Triệu Hoàng hậu nghiến răng nhìn nàng.

"Mẫu hậu không cần lo! Đợi con xuất cung, con sẽ sai người mang trăm vạn lượng bạc đến. Mọi chuyện bây giờ cũng đã giải quyết xong, con dâu có thể đi được rồi chứ?"

Vân Quán Ninh tràn đầy tự tin.

Ánh mắt của Triệu Hoàng hậu liên tục thay đổi khi nhìn nàng.

Nha đầu thối này đã khiến bà ta phải nhìn bằng con mắt khác... "Được rồi! Nhưng bổn cung phải cảnh cáo ngươi trước. Nếu hôm nay ngươi không đưa một trăm vạn lượng tới, ta sẽ lột da ngươi!"

"Mẫu hậu cứ yên tâm mà chờ."

Vân Quán Ninh mỉm cười.

Cả ba quay người rời đi.

Vừa rời khỏi Khôn Ninh cung, Mặc Phi Phi đã không nhịn được mà hỏi: "Tẩu tẩu, tẩu lấy đâu ra một trăm vạn lượng bạc?"

"Có bán tẩu đi cũng sợ không đủ một trăm vạn lượng!"