Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 197: Đày vào lãnh cung!



Khôn Ninh Cung.

Ngự lâm quân khiêng Tôn Đáp Ứng tiến vào Khôn Ninh Cung, ném ở trước mặt của Triệu hoàng hậu.

Sau đó, theo thứ tự mà chuyển lời của Vân Quán Ninh tới Triệu hoàng hậu.

"Ả Vân Quán Ninh đó! Quả thật là không coi bổn cung ra gì mà!"

Bà ta liếc nhìn Tôn Đáp Ứng đang co ro trên đất, quát một tiếng: "Thứ vô dụng, sao lại để cho Vân Quán Ninh nắm thóp?"

"Nương nương, không phải là người bảo thần thiếp làm như vậy sao?"

Nhớ tới những lời Vân Quán Ninh nói vừa nãy, Tôn Đáp Ứng ở đây vô cùng sợ hãi.

Nàng ta sợ Triệu hoàng hậu sẽ trách phạt mình, vội vã bò tới chân của người kia: "Nương nương, người nhất định phải cứu thần thiếp!"

Bởi vì trên người có bọc chăn, cho nên bò cũng rất chật vật.

Tôn Đáp Ứng chẳng khác gì một con sâu lông, vất vả bò tới chân của Triệu hoàng hậu lại bị người kia đạp một cước lăn ra: "Bổn cung bảo ngươi làm cái gì?"

"Bổn cung chẳng có bảo ngươi làm gì cả, là tự ngươi hiểu sai ý!"

Tôn Đáp Ứng nghe thế, lập tức há hốc mồm.

Thái độ này của Triệu hoàng hậu, là đang trở mặt không quen sao?

"Nương nương, sao người có thể như thế, không phải người bảo thần thiếp..."

Tôn Đáp Ứng ngơ ngác nói.

"Bổn cung bảo cái gì?"

Triệu hoàng hậu lạnh lùng nhìn sang, Tôn Đáp Ứng vừa định nói đã lập tức nghẹn lại ở cổ họng, Triệu hoàng hậu nói tiếp: "Tôn Đáp Ứng, bổn cung chẳng có nói gì cả!"

Dứt lời, chỉ thấy bà ta nhìn nàng ta với ánh mắt sắc nhọn: "Tôn Đáp Ứng, ngươi đã biết sai chưa?"

Vốn dĩ Tôn Đáp Ứng không biết nàng ta sai chỗ nào.

"Thần thiếp..."

"Xem ra ngươi vẫn không biết! Người đâu, lôi xuống đánh, đánh tới khi nào ả ta biết sai thì thôi!"

Tôn Đáp Ứng không thể ngờ Triệu hoàng hậu lại nói đánh là đánh.

Nàng ta bị mang xuống đánh đến mình đầy thương tích, thừa chết thiếu sống.

Lúc này, nàng ta mới nhớ tới lời của Vân Quán Ninh nói mình là "Coi rẻ cung quy, dâm loạn hậu cung, chuốc thuốc Hoàng thượng, vân vân".

Mà Triệu hoàng hậu cũng không phải là nói rõ ràng gì. Bà ta chỉ là nói bóng gió vài câu như thế, vậy mà nàng ta đã tự mình làm ra điều ngu xuẩn, làm ra chuyện khi quân phạm thượng với Mặc Tông Nhiên rồi!

Triệu hoàng hậu đột ngột trở mặt khiến Tôn Đáp Ứng chết tâm.

Giờ mới hiểu được vì sao Vân Quán Ninh lại nói mình là ngu ngốc.

Nàng ta không chỉ ngu ngốc.

Còn ngu ngốc đến mức bị người ta lợi dụng còn không biết.

Nếu như có thể đổi lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nàng ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Nhưng cuối cùng, nàng ta chẳng có gì hết!

Tôn Đáp Ứng tuyệt vọng, điên cuồng gào thét: "Nương nương, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp sẽ không dám nữa."

Đáng tiếc, Triệu hoàng hậu lại không có liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ ghét bỏ sai người nhét giẻ vào miệng nàng ta.

Ngự Thư Phòng.

Vân Quán Ninh đợi gần một canh giờ mới thấy Đức Phi đỡ tường đi ra.

Lý ma ma vội chạy tới đỡ bà ta: "Nương nương, người không sao chứ?"

Đức Phi cảm thấy cổ họng mình rất khô khan, mở miệng nói chuyện cũng khó khăn. Bà ta chỉ lắc đầu, ra hiệu cho Lý ma ma nhanh chóng dìu mình hồi Vĩnh Thọ Cung.

Vân Quán Ninh khoanh tay dựa người lên cột, nhìn thấy Đức Phi đi ra mới khẽ mỉm cười hỏi.

"Mẫu phi, còn ổn chứ?"

Quả nhiên, phụ hoàng càng già càng dẻo dai nha!

Nhìn thấy Vân Quán Ninh, sắc mặt Đức Phi lại thoáng trở nên lúng túng.

Nhưng nhớ hôm nay nhờ có nàng mà ý đồ của Tôn Đáp Ứng mới không thực hiện được, bà ta cũng dịu mặt lại mấy phần, đi lên trước khàn giọng nói: "Ninh nhi, hôm nay cực khổ cho con rồi."

Vân Quán Ninh: "Hả?"

Nàng không nghe lầm đó chứ?

"Ngày mai con tới Vĩnh Thọ Cung một chuyến, bổn cung có chuyện muốn nói với con."

Đức Phi nói xong, lại được Lý ma ma dìu đi.

Vân Quán Ninh đứng đây nhìn bóng lưng của người kia, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.

Bên trong điện truyền tới âm thanh của Mặc Tông Nhiên: "Tô Bỉnh Thiện, Tô Bỉnh Thiện?"

Không nghe được tiếng của Tô Bỉnh Thiện trả lời, Mặc Tông Nhiên lại tức tối: "Tên cẩu nô tài đó chết đâu rồi?"

Vân Quán Ninh vội vàng ra hiệu cho Lương tiểu công công vào trong hầu hạ: "Cứ nói sư phụ ngươi hôm nay không khỏe trong người... À không, cứ thành thật nói là sư phụ ngươi cũng bị liên lụy."

Nàng dặn dò Lương tiểu công công: "Sự phụ ngươi bên đó, theo ta thấy thì bây giờ còn chưa thể dễ chịu được đâu."

Lương tiểu công công liên tục đáp ứng, vội vã đi vào trong chăm sóc Mặc Tông Nhiên.

Vân Quán Ninh lúc này mới chắp hai tay ra sau, xoay người rời đi.

Trong lúc đó, Tô Bỉnh Thiện đang bị trói trên giường gỗ, cứ cách một canh giờ thì cung nhân sẽ tạt cho ông ta một gáo nước.

Cứ như thế mà lặp đi lặp lại liên hồi.

Mãi cho tới khi...

Thuốc bên trong cơ thể ông ta hết tác dụng mới thôi.

Lần này, Tô Bỉnh Thiện chịu dày vò, trong lòng càng thêm căm phẫn Tôn Đáp Ứng.

Sau giờ ngọ, Mặc Tông Nhiên mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Mặc Diệp và Mặc Hồi Diên đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, Mặc Diệp nhìn thấy một loạt nội dung ghi trong tấu chương được bẩm tấu lại thảo luận với Mặc Hồi Diên, sau khi vẫn không thể ra quyết định chắc chắn được mới đi gặp Mặc Tông Nhiên.

"Phụ hoàng, Chu tướng quân phái người đi thăm dò, nói Tây Quận bây giờ đã an phận rồi, bao giờ thì bọn họ có thể thu quân về triều?"

"Diệp nhi, Quán Ninh xuất cung?"

Mặc Diệp hỏi một đằng, Mặc Tông Nhiên lại đáp một nẻo.

Mặc Diệp thoáng sửng sốt, sau cũng đáp: "Vâng."

"Tôn Đáp Ứng xử sao rồi?"

"Ninh nhi đã đuổi nàng ta về Khôn Ninh cung, tùy mẫu hậu xử trí. Mẫu hậu hạ lệnh đánh năm mươi trượng, nghe nói đang sống dở chết dở."

"Rất tốt."

Mặc Tông Nhiên gật đầu, lại nói: "Tô Bỉnh Thiện thì sao?"

"Ninh nhi nói, thể chất của Tô công công đặc thù, không thể dùng cách bình thường để giải quyết được."

Mặc Diệp có chút đồng cảm với Tô Bỉnh Thiện: "Chỉ có thể chờ cho thuốc hết tác dụng, dùng nước giải trừ độc tính. Ước chừng phải tầm chạng vạng mới có thể khôi phục bình thường được."

"Tên cẩu nô tài đáng thương."

Mặc Tông Nhiên cảm thán một câu, trong mắt lóe lên một tia tàn ác: "Trẫm rất tức giận."

"Người đâu."

Lương tiểu công công vội vã chạy vào: "Hoàng thượng."

Nhìn thấy Lương tiểu công công chạy tới chứ không phải Tô Bỉnh Thiện, sắc mặt của Mặc Tông Nhiên lại càng sa sầm hơn: "Tới đây, lập tức truyền lệnh trẫm."

"Đáp Ứng Tôn thị đã phạm thượng, tội ác tày trời, ngay hôm nay đày vào lãnh cung!"

Ý chỉ của Mặc Tông Nhiên truyền tới Khôn Ninh Cung, Triệu hoàng hậu cũng không thấy ngạc nhiên.

Bà ta nhìn Tôn Đáp Ứng nằm thoi thóp ở đó, vung tay lên sai người ném nàng ta vào lãnh cung.

Tôn Đáp Ứng vào cung hống hách chưa tới hai tháng đã "ngã xuống" như thế, thậm chí trước lúc bị đày vào lãnh cung cũng không thể trở thành nữ nhân của Mặc Tông Nhiên.

Tôn Đáp Ứng từ Khôn Ninh Cung bị đày vào lãnh cung.

Hành động này của Mặc Tông Nhiên cũng giống như là giết gà dọa khỉ.

Khiến Triệu hoàng hậu phải tạm thời ngưng những ý đồ trong lòng, không dám tiếp tục nghĩ ra bất kỳ ý đồ gì khác nữa.

Thế nhưng sau khi việc này qua đi, Đức Phi đã được sủng ái trở lại.

Người trong cung ai cũng biết, ngày đó Hoàng thượng bị Tôn Đáp Ứng ám toán, là Đức Phi nương nương đang bị bệnh mà tới "giải cứu" cho Hoàng thượng...

Đám người của Thục phi căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Tự hỏi vì sao cơ hội được "giải cứu" cho Hoàng thượng lại không phải là các nàng ta chứ?

Muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ không có một nhi tức tốt như Vân Quán Ninh ở bên cạnh.

Ở Vĩnh Thọ Cung.

Vân Quán Ninh ngồi ngay ngắn, Đức Phi nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.

Một lúc lâu sau mới hỏi: "Bổn cung nghe Diệp nhi nói, tình cảm phu thê giữa hai đứa đã ổn rồi?”

Tình cảm phu thê giữa bọn họ ổn khi nào?

Hai người bọn họ, có tình cảm sao?

Vân Quán Ninh dè bỉu trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường: "Vương gia nói ổn, thì coi như ổn đi."

Thái độ này, đổi lại là trước đây nhất định sẽ khiến Đức Phi tức giận.

Nhưng mà hôm nay, bà ta lại khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhìn nàng cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Hai đứa ngoài miệng cãi nhau, trong lòng không có gì thì là tốt rồi."

"Tế Vũ, mang đồ mà bổn cung chuẩn bị tới đây, bổn cung muốn thưởng cho Ninh nhi!"

Ban thưởng?

Vân Quán Ninh nhíu mày, Đức Phi có thể thưởng vật gì tốt cho nàng?

Lại không phải là Bách Hoa Lộ nữa đó chứ?