Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 257: Bản vương tự đi giành



“Ngũ quân doanh gì chứ? Xảy ra chuyện gì?”

Đức Phi hoài nghi: “Không phải lão đại và lão nhị quản lý Ngũ quân doanh hay sao? Diệp nhi, có quan hệ gì với con?”

“Mẫu phi, con đi trước.”

Mặc Diệp không trả lời mà đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về Ngự Thư Phòng, Như Mặc mới báo từng manh mối cho hắn biết: “Chủ tử, người nghi ngờ rất đúng, chuyện này có sự trợ giúp của Doanh Vương.”

“Thế nhưng, Doanh Vương vẫn chưa đứng ra.”

“Phải không?”

Mặc Diệp nhướng mày: “Nói tiếp đi!”

Mặc Hồi Phong thật có bản lĩnh.

Hắn sai người giám thị Doanh Vương Phủ, gần đây cũng không thấy hắn ta rời Vương phủ nửa bước. Vậy mà hắn ta còn có thể trợ giúp chuyện Ngũ quân doanh.

Có thể thấy được sau lưng hắn ta có thế lực khác.

“Thật ra chuyện này là do Hàn Vương làm.”

Như Mặc vừa lên tiếng thì Mặc Diệp hơi kinh ngạc: “Sao?”

Hắn nghi ngờ vô căn cứ rất nhiều người, bao gồm Mặc Hồi Diên cùng Mặc Hồi Phong.

Nhưng hắn không hoài nghi Mặc Hàn Vũ.

Trong mắt hắn, Mặc Hàn Vũ chỉ là một kẻ không làm nên trò trống gì.

Tuy rằng bây giờ hắn ta quản lý Ngũ quân doanh với Mặc Hồi Diên, nhưng thật ra người làm chủ đều là Mặc Hồi Diên, còn Mặc Hàn Vũ chỉ là đánh lận con đen mà thôi.

Không ngờ hắn ta lại là người đứng sau cái án chưa được giải quyết này.

“Nói tỉ mỉ xem!”

Mặc Diệp nghiêm mặt ngồi xuống.

Hóa ra là hắn xem thường vị nhi ca không đáng tin cậy kia rồi.

Như Mặc khẽ nói: “Thuộc hạ phát hiện mấy ngày nay một gã vô danh thường ra vào Doanh Vương Phủ.”

Chuyện này cũng không đáng làm người ta nghi ngờ.

Dù sao Mặc Hồi Phong từng quản lý Ngũ quân doanh.

Mặc dù bây giờ giao cho Mặc Hồi Diên cùng Mặc Hàn Vũ, nhưng không có nghĩa là mọi người đều ruồng bỏ Mặc Hồi Phong và trung thành với hai vị chủ tử mới.

Có người ra vào Doanh Vương Phủ báo tin cho Mặc Hồi Phong là chuyện bình thường.

“Thuộc hạ tưởng rằng tên vô danh kia báo tin về cái án chưa được giải quyết cho Doanh Vương.”

Như Mặc nói: “Thuộc hạ đoán Doanh Vương cũng muốn nhúng tay vào, phá vụ án chưa được giải quyết để lập công chuộc tội, quản lý Ngũ quân doanh lần nữa.”

Phỏng đoán này khá hợp tình hợp lý.

Mặc Diệp gật đầu, ý bảo hắn ta tiếp tục.

“Nhưng khi thuộc hạ theo sát tên vô danh thì phát hiện hắn ta vòng tới vòng lui ở kinh thành…”

“Sau khi lượn một vòng lớn thì đi vào Hàn Vương Phủ!”

Mặc Diệp hơi híp mắt: “Sao?”

“Thuộc hạ lẻn vào Hàn Vương Phủ thì mới biết đúng là Hàn Vương đứng sau chuyện này. Hàn Vương đã thu mua tên vô danh, làm hắn ta đề nghị Doanh Vương đoạt lại Ngũ quân doanh.”

Mặc Hồi Phong muốn đoạt lại Ngũ quân doanh thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hắn ta bị giam ở Vương Phủ, cũng không làm được những chuyện khác.

Cho nên chỉ có thể bắt đầu từ bên trong Ngũ quân doanh.

Cho dù là mấy người bỏ mạng tại thanh lâu, hay mấy thành viên của Ngũ quân doanh bị treo ở cửa thành đều có biểu hiện trung thành với Mặc Hàn Vũ.

Mặc Hồi Phong nhổ từng cái gai.

Những thành viên đi theo hắn ta đã lâu sao lại không biết đây là thủ đoạn của Doanh Vương?

Sao lại không biết hắn ta đang cố ý cảnh cáo, dùng mấy người kia để làm gương cho bọn họ.

Cho nên những người còn lại không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.

“Hàn Vương đã nắm giữ hết thảy chứng cứ của Doanh Vương, đợi hoàng thượng trở về thì ngài ấy sẽ lấy chứng cứ ra.”

Đến lúc đó, Mặc Hồi Phong muốn vùng lên thì quá khó.

Nhưng những chứng cứ mà Mặc Hàn Vũ nắm trong tay, hắn ta sẽ không giao cho Mặc Diệp.

Hắn ta còn định tự tranh công lấy thưởng cơ mà, sao có thể giao chúng cho Mặc Diệp lập công?

“Chủ tử, người xem lúc này chúng ta nên làm gì?”

Như Mặc do dự hỏi: “Là cướp chứng cứ từ tay Hàn Vương một cách công khai, hay là ngấm ngầm giành lại từ chỗ Hàn Vương?”

“Cướp?”

Nghe được từ này, Mặc Diệp hơi không vui.

Hắn nhíu mày: “Bản vương là thổ phỉ hay sao?”

“Cướp” cái gì mà “cướp”, từ này không thích hợp chút nào.

Như Mặc ho nhẹ một tiếng: “Chủ tử, vậy người nói xem chúng ta nên làm gì đây?”

“Đi gọi nhị ca vào cung!”

Mặc Diệp hất cằm, cố ý dặn: “Nhớ kỹ, là mời chứ không phải đánh nhị ca ngất xỉu rồi khiêng vào cung.”

Như Mặc sờ lỗ mũi một cái: “Vâng, chủ tử.”

‘Sao chủ tử biết mình định đánh Hàn Vương ngất xỉu rồi khiêng vào cung?’

“Chủ tử, ngài mời Hàn Vương vào cung để làm gì?”

‘Không lẽ muốn kết hợp với Hàn Vương?’

‘Hay là…’

“Bản vương tự giành lấy.”

Mặc Diệp thong thả ung dung nói một câu.

Như Mặc: “… Chủ tử thông minh!”

Hắn ta lập tức nhận lệnh đi.

Một lát sau, Mặc Hàn Vũ hùng hổ tiến vào Ngự Thư Phòng: “Lão thất, thị vệ của đệ thật không hiểu phép tắc gì cả! Mời bản vương tiến cung là mời như thế này sao?”

Mặc Diệp rời mắt khỏi tấu chương chất cao như núi rồi ngẩng đầu nhìn.

Vừa lúc thấy Mặc Hàn Vũ bị Như Mặc “mời” vào.

Nhưng hai tay của hắn ta bị trói, gương mặt phẫn nỗ: “Quả thật buồn cười! Bản vương là nhị ca của đệ! Đệ dám phân phó thuộc hạ làm vậy với bản vương?”

Một đầu dây được buộc vào hai tay hắn ta, còn đầu dây kia thì bị Như Mặc cầm…

Như Mặc dắt hắn ta vào cung như đang dắt trâu!

Mặc Diệp nhíu mày nhìn Như Mặc: “Làm việc kiểu gì đấy?”

“Chủ từ, người nói phải mời Hàn Vương tiến cung một cách khách sáo.”

Như Mặc vò đầu tỏ vẻ vô tội: “Nhưng Hàn Vương không chịu phối hợp! Người nói không thể đánh Hàn Vương ngất xỉu nên thuộc hạ chỉ có thể làm vậy…”

Nói rồi, hắn ta đưa đầu dây kia cho Mặc Diệp.

Mặc Diệp nhận lấy: “Nhị ca, thuộc hạ không hiểu chuyện, đệ xin lỗi nhị ca thay hắn ta.”

Mặc Hàn Vũ hừ một tiếng đầy tủi thân: “Bản vương đang dùng bữa… Không ăn trưa được, đói bụng. Bản vương đang gặm đùi gà thì bị Như Mặc chưởng một cái, đùi gà rơi trên mặt đất.”

“Đùi gà to lắm! Tiếc quá!”

Hắn ta lắc đầu tiếc nuối.

“Tiểu Lương.”

Mặc Diệp lập tức sai bảo vị Lương tiểu công công ở ngoài cửa: “Truyền lệnh! Nhớ chuẩn bị đùi gà! To một chút!”

“Mời nhị ca ngồi.”

Hắn kéo ghế ra, bảo Mặc Hàn Vũ ngồi xuốn nói chuyện.

Nhưng không có ý định cởi dây…

Lúc này cũng đã đến giờ dùng cơm trưa, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị xong từ lâu.

Sau khi thức ăn được dọn ra, Mặc Hàn Vũ mới giật giật tay: “Đệ làm vậy thì bản vương ăn thế nào? Đệ muốn tự đút cho bản vương hay là Như Mặc đến làm?”

Gần đây Mặc Hàn Vũ lên cân không ít.

Sợi dây trói đôi tay mập của hắn ta, hằn lên mấy vệt đỏ.

Mặc Diệp cởi dây cho hắn ta: “Mời nhị ca!”

Mặc Hàn Vũ nhìn một bàn đầy thức ăn, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cầm một cái đùi gà cắn lên.

Vừa ăn vừa hỏi Mặc Diệp: “Lão thất, đệ không ăn sao?”

“Đệ chưa đói.”

Mặc Diệp chậm rãi lắc đầu, nhìn hắn ta với ánh mắt hứng thú: “Nhị ca, những thứ này ngon không?”

“Ngon chứ! Sao đệ không ăn?

Mặc Hàn Vũ đang ăn thì cảm thấy ánh mắt của Mặc Diệp có gì đó không đúng… Hắn ta do dự buông đùi gà: “Lão thất, có phải đồ ăn có vấn đề gì hay không?”

“Đừng nói là đệ tính kế bản vương đấy?”

Vừa dứt lời, hắn ta nhăn khuôn mặt mập mạp của mình lại rồi ngất trên bàn.