Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 403: Đón Viên Bảo, Đức phi giả vờ ốm



Vân Quán Ninh ghé sát vào lỗ tai của Độc Nhãn Long, nhỏ giọng thì thầm vài câu, cuối cùng trịnh trọng dặn dò: “Nhớ kỹ đấy, phải một tháng nữa mới quay trở về.”

Đầu tiên Độc Nhãn Long có hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu lia lịa.

“Cô nãi nãi cứ yên tâm đi! Ta là Độc Nhãn Long, làm việc đáng tin cậy nhất!”

“Vậy thì tốt.”

Vân Quán Ninh nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Một tháng sau, chờ để xem một màn kịch hay!

……

Chiều hôm đó, Vân Quán Ninh vào cung để đón Viên Bảo.

Khi Đức phi nghe tin nàng đến đón Viên Bảo, bà giống như là đang phải đối mặt với quân thù!

Viên Bảo vừa mới bị Mặc Tông Nhiên đưa đi Ngự Hoa Viên chơi rồi, bà vội vàng dặn dò Lý ma ma: “Lão Lý, lần này phải dựa vào ngươi rồi!”

“Bổn cung không gặp Ninh Nhi, ngươi đi nói với con bé rằng bổn cung bị bệnh rồi!”

Bà nhanh chóng nằm xuống giường: “Đóng cửa, đóng cửa lại! Bổn cung sẽ không gặp ai hết!”

Lý ma ma: “…”

“Nương nương, người không lẽ là vì vương phi muốn đón hoàng trưởng tôn điện hạ đi, cho nên người mới nói là bị bệnh để uy hiếp vương phi, đúng không ạ?”

Lý ma ma xấu hổ toát mồ hôi: “Nương nương, nô tỳ không khiến nghị người làm như vậy.”

Đức phi vừa mới vùi mình vào trong chăn bông.

Nghe Lý ma ma nói, bà lập tức ngồi bật dậy: “Tại sao? Ngươi chỉ cần nói với Ninh Nhi, nói rằng chỉ cần Viên Bảo ở bên cạnh bổn cung thì bệnh của bổn cung mới có thể khỏi được!"

Lý ma ma mồ hôi nhễ nhại: “Nương nương, vương phi có y thuật cao minh đấy ạ.”

Giả vờ ốm trước mặt Vân Quán Ninh, đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?!

“Lỡ như đến lúc đó vương phi lại nảy sinh sự bất mãn với nương nương, nương nương người không phải là đang tự lấy đã đập vào chân mình rồi sao?”

Bà ta bất lực khuyên nhủ: “Bây giờ quan hệ giữa vương phi và nương nương khó khăn lắm mới được tu sửa lại cho tốt đẹp.”

“Hơn nữa, nô tỳ biết rõ là nương nương rất yêu quý hoàng trưởng tôn điện hạ. Nhưng hoàng trưởng tôn điện hạ cũng là con ruột của vương phi mà! Dù sao con trai cũng phải ở bên cạnh mẫu thân mình chứ.”

Lý ma ma nghiêm túc nhìn bà: “Mấy ngày nay, hoàng trưởng tôn điện hạ đã ở trong Vĩnh Thọ cung rồi.”

“Nô tỳ thấy tuy rằng ngài ấy không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mong vương phi!”

Đức phi im lặng.

“Nương nương, người cũng là mẫu thân mà! Ngày thấy đấy, hai ngày đầu vương phi đã kiềm chế, không hề tới gặp hoàng trưởng tôn điện hạ rồi. Chính là vì biết người và hoàng thượng muốn hoàng trưởng tôn điện hạ ở bên cạnh!”

“Nhưng làm gì có một người mẹ nào lại không nhớ con trai của mình?”

Lý ma ma bất lực lắc đầu: “Minh vương phi hôm nay đã đến hai lần, thái độ đã quá rõ ràng rồi!”

Đức phi do dự: “Nhưng mà, nhưng mà Viên Bảo mới ở cùng bổn cung được vài ngày... Bổn cung không nỡ!”

“Nương nương, người keo kiệt rồi phải không?”

Lý ma ma cười nói: “Hoàng trưởng tôn điện hạ ngày nào cũng đều có thể vào cung ở bên nương nương. Nô tỳ thấy vương phi đã rất hiểu lòng người rồi. Nương nương người cũng nên buông tay, làm một người mẹ chồng hiểu chuyện rồi.”

Những lời này cũng chỉ có Lý ma ma dám nói!

Đức phi ủ rũ nằm xuống: “Lão Lý, ngươi nói đúng.”

“Vậy, vậy ngươi nói với Ninh Nhi rằng Viên Bảo đã đi đến Ngự Hoa Viên với hoàng thượng rồi. Bảo con bé trực tiếp đến Ngự Hoa Viên. Không cần đến gặp bổn cung đâu.”

Bà quay người lại, quay lưng vào về phía cửa, đối mặt với tường mà nói.

Dáng vẻ như không muốn để tâm đến ai, chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.

Ban nãy còn là Đức phi sinh khí dồi dào, trong nháy mắt đã hóa thành một trái cà tím bị đóng băng.

Lý ma ma đau lòng, thấp giọng thở dài: “Nương nương, vương phi sẽ biết lòng tốt của nương nương mà thôi.”

Dưới ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực, Đức phi bắt đầu âm thầm rơi nước mắt: “Bổn cung không cần bất cứ ai biết ta lòng tốt của ta! Diệp Nhi và Ninh Nhi là hai đứa khốn nạn.”

“Viên Bảo bảo bối lớn đến như vậy, mới cho bổn cung biết!”

“Cứ luôn giấu diếm hoàng thượng và bổn cung thì cũng kệ đi. Lần đó khi bổn cung nghe Phi Phi nói đến, nửa đêm nửa hôm đã vội đến Minh vương phủ để gặp Viên Bảo, nha đầu thối Ninh Nhi đó thậm chí còn nói đó con của người khác để lừa bổn cung...”

Đức phi càng nói lại càng đau lòng: “Bổn cung dễ dàng lắm sao?”

“Bổn cung còn không hề tức giận, để Viên Bảo bảo bối ở bên cạnh bổn cung nhiều hơn một chút thì đã sao chứ?”

Bà nghẹn ngào, vai cứ giật giật lên: “Bổn cung là tổ mẫu của Viên Bảo mà! Bọn chúng xem bổn cung là cái gì đấy chứ?!”

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ truyền đến, Lý ma ma vội vàng quay đầu lại nhìn.

Thì thấy Vân Quán Ninh đang dẫn Viên Bảo đi vào...

Bà ta đang định thình an thì thấy Vân Quán Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý ma ma lập tức hiểu ý, bất lực đứng sang một bên.

Đức phi chìm trong nỗi đau phải ly biệt, khóc lóc thảm thiết đến mức hoàn toàn không hề nhận ra Vân Quán Ninh và Viên Bảo đã bước vào. Không chỉ hai mẹ con bọn họ bước vào mà phía sau còn có Mặc Diệp và Mặc Tông Nhiên đi theo.

“Trái tim của Bổn cung sắp tan nát rồi! Ai hiểu được cho bổn cung chứ!”

Vân Quán Ninh buồn cười nhìn bóng lưng của bà.

“Mẫu phi à, người sao thế?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vân Quán Ninh, Đức phi còn cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.

Khuôn mặt bà nhanh chóng thay đổi và quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Vân Quán Ninh đang tươi cười đứng cạnh giường bà.

“Sao mà con lại tới đây?”

Đức phi vội lau nước mắt.

“Tổ mẫu…”

Viên Bảo bổ nhào vào lòng bà, chớp chớp mắt đưa tay ra lau nước mắt cho bà: “Tổ mẫu, người làm sao vậy? Sao lại khóc? Ai đã bắt nạt người? Con sẽ đi trút giận thay cho người!"”

Những giọt nước mắt vui vẻ của Đức phi tuôn trào.

Bà nhanh chóng ôm Viên Bảo vào lòng: “Mẫu thân của con bắt nạt bổn cung đấy!”

“Con bé sẽ đón con đi, chia tách hai bà cháu chúng ta đấy...”

Vân Quán Ninh “phụt” một tiếng rồi cười phá lên.

Viên Bảo cũng có chút bất lực: “Một bên là mẫu thân, một bên là tổ mẫu! Cái này còn gọi là lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, con rất khó xử đấy!”

Cậu nhóc nhẹ nhàng lắc đầu: “Tổ mẫu à, hay là con hôn người và mẫu thân mỗi người một cái nhé!”

Nói rồi cậu nhóc hôn Đức phi một cái, rồi lại hôn Vân Quán Ninh một cái: “Được rồi, tổ mẫu, bây giờ người không tức giận nữa rồi chứ?”

“Không giận nữa, ta không giận nữa rồi!”

Đức phi hạnh phúc ôm lấy Viên Bảo.

Một cục cưng thông minh, lanh lợi, dễ thương thậm chí còn biết quan tâm chăm sóc người ta như vậy làm sao bà có thể nỡ chia tay với thằng bé chứ?!

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nén cười của Mặc Tông Nhiên và Mặc Diệp.

Đức phi lập tức tìm được chỗ để trút giận: “Hoàng thượng, người vào đi!”

Mặc Diệp cho Mặc Tông Nhiên một cái nhìn “phụ hoàng tự mình cầu phúc đi”.

Khuôn mặt già nua của Mặc Tông Nhiên chợt biến sắc, bất lực bước vào trong điện: “Ái phi, sao vậy?”

“Hoàng thượng, nếu như người đã sớm biết đến sự tồn tại của cục cưng Viên Bảo rồi, tại sao ngài lại giấu không cho bổn cung biết? Trong lòng người, bổn cung là kẻ lắm mồm, không thể giữ bí mật được à!”

Đức phi bắt đầu luôn mồm giáo huấn ông ấy, Mặc Tông Nhiên ngoan ngoãn đứng bên giường nghe giáo huấn.

Một lúc lâu sau, lửa giận trong lòng Đức phi mới có thể tiêu tan đi đôi chút.

Bà ôm Viên Bảo đi xuống, buồn bực đưa cho Vân Quán Ninh: “Được rồi, được rồi, cả nhà ba người các con mau rời khỏi hoàng cung đi, không còn sớm nữa, bổn cung này sẽ không giữ các con lại ăn tối đâu!”

Bà sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa, bà sẽ lại giành Viên Bảo với Vân Quán Ninh mất!

Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo, hành lễ với Mặc Tông Nhiên và Đức phi, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Đức phi hét lên: “Chờ một chút đã!”

“Lão Lý! Thu dọn đồ đạc của Viên Bảo bảo bối và để bọn chúng mang về.”

Đức phi quay lưng về phía họ, nghẹn ngào nói.

Chỉ nghe giọng nói thôi là đã biết bà lại đang khóc lóc rồi.

Lý ma ma thu dọn đồ đạc của Viên Bảo xong xuôi, gia đình ba người của Vân Quán Ninh rời cung điện trở về vương phủ.

Đáng khen cho cái tên gia hỏa này!

Chỉ ở lại Vĩnh Thọ cung vài ngày, đồ đạc của Viên Bảo nhiều đến mức khiến Vân Quán Ninh phải sững sờ!

Có đồ chơi do Mặc Tông Nhiên ra lệnh cho người làm cho cậu nhóc, còn có điểm tâm và đồ ăn nhẹ do Đức phi bảo Ngự Thiện phòng làm, còn có một số y phục gì gì đó, thật là khiến người ta nhìn rối cả mắt!

Quả nhiên, đó là một mụn bảo bối đã được Mặc Tông Nhiên và Đức phi ddatjwj vào trong tim mà cưng chiều!

Ngay sau khi trở về vương phủ, Như Yên đã trình lên một bức thư: “Vương phi, có thư của người!”