Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 407: Đòi của hồi môn, hoảng loạn bỏ chạy



“Ta, ta là phụ thân của ngươi!”

Vân Chấn Tung nghiến răng nói.

“Phụ thân à?”

Sau đó, Vân Quán Ninh mới đặt khăn gấm xuống, giễu cợt: “Ta sau này sẽ chỉ nhận một người phụ thân duy nhất, đó là hoàng thượng! Nếu ngươi còn dám tự xưng là mình là phụ thân của ta, ngươi cứ việc tự trả lời lại."”

Vân Chấn Tung tức giận đến điên tiết: “Nếu gả vào hoàng thất, ngươi đã không nhận ta là phụ thân rồi sao?”

“Muốn ta nhận ngươi là phụ thân à? Được thôi!”

Vân Quán Ninh đứng dậy.

Nàng vỗ về lớp bụi dính trên gấu váy: “Năm đó ngươi là người chủ động vạch rõ ranh giới, bây giờ người quay lại chất vấn ta trở mặt không nhận cũng là ngươi.”

“Ta cũng muốn hỏi lương tâm của Vân Quốc Công ở đâu rồi?”

Vân Chấn Tung cũng không ngờ được rằng vào lúc này nàng sẽ lật lại mọi món nợ cũ.

Kể từ khi nàng bị giải trừ khỏi cấm túc, nàng đã chưa từng kể lại những món nợ cũ nữa.

Chỉ thấy ông ta cúi đầu không nói gì, Vân Quán Ninh tiếp tục kể lại nợ xưa: “Lúc mẫu thân ta bị bệnh, nhưng người cũng đã cất cong lo chuẩn bị của hồi môn cho ta rồi.”

Khi đó, Cố Thị đã sớm biết rằng Vân Chấn Tung không đáng tin cậy.

Vì vậy, trước khi chết, đã chuẩn bị sẵn của hồi môn cho Vân Quán Ninh rồi.

Để tránh việc sau này nàng xuất giá sẽ khiến mọi người cười chê.

“Ta nhớ rất rõ của hồi môn mà mẫu thân ta chuẩn bị cho ta, tổng cộng là một trăm ba mươi tám rương.”

Vân Quán Ninh chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt ông ta: “Và khi ta gả vào Minh vương phủ, Vân Quốc Công chỉ bảo người ta đưa tới có chín mươi tám cái.”

“Vẫn còn bốn mươi cái. Đều đã bị Vân Quốc Công ăn hết rồi à?”

Vân Chấn Tung đỏ mặt.

Nếu nhắc chuyện cũ thì nhắc lại chuyện cũ thôi, nhưng làm sao lại kể đến chuyện của hồi môn chứ?

“Ngươi nhớ nhầm rồi đó?”

Vân Chấn Tung không dám thừa nhận: “Năm đó mẫu thân của ngươi chỉ chuẩn bị cho ngươi chín mươi tám rương mà thôi, ta đã đem tất cả đến Minh vương phủ cho ngươi rồi.”

“Ngươi đừng có vu oan cho ta! Nếu ngươi không tin, thì cứ đi hỏi...”

“Hỏi ai?”

Vân Quán Ninh quay lại nhìn ông ta: “Hỏi mẫu thân ta sao? Thật đáng tiếc, mẫu thân ta đã được chôn cất từ lâu rồi.”

Vân Chấn Tung tin chắc rằng bà ấy chết nên không có đối chứng, vì vậy mới dám đánh chết cũng không thừa nhận!

“Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Ta có một cuốn sổ sách về của hồi môn do mẫu thân ta để lại ở đây. Trong đó ghi lại chi tiết rốt cuộc đã chuẩn bị cho ta của hồi môn như thế nào.”

Nàng nhìn chằm chằm vào Vân Chấn Tung: “Thiếu những món nào, ta đều nhớ rõ mồn một!”

“Nếu Vân Quốc Công không muốn ra công đường đối chất với ta, tốt hơn hết là trong vòng hai ngày nên đem tất cả bốn mươi rương của hồi môn đến đây cho ta, nếu không...”

Nàng cong môi mình, ý đe dọa đã quá rõ ràng.

Vân Chấn Tung nghiến răng: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa!”

“Giả vờ hồ đồ à? Không sao.”

Vân Quán Ninh vẫy tay, rồi lại ngồi xuống ngưỡng cửa: “Bây giờ chúng ta hãy lập tức để người qua đường đến phân xử công bằng.”

“Mấy năm nay, ta niệm tình ngươi là phụ thân của ta, cũng không hề trở mặt với ngươi! Ngươi lại hết lần này đến lần khác đến chọc giận ta, đừng trách ta nhẫn tâm, không giữ lại mặt mũi cho người.”

Nghe nàng nói như vậy, có không ít người qua đường dừng lại xem.

Vẻ mặt già nua của Vân Chấn Tung không nhịn nhục được, lập tức đứng dậy định rời đi.

“Khoan hắn đi chứ Vân Quốc Công!”

Vân Quán Ninh đuổi theo hai bước: “Đừng quên đấy, ta chỉ cho ngài hai ngày! Nếu hai ngày nữa ngài vẫn không chủ động gửi đến, ta sẽ đến phủ Quốc Công đòi đấy!”

Khi nghe thấy điều này, Vân Chấn Tung càng chạy nhanh hơn, bóng dáng của ông ta nhanh chóng biến mất khỏi đám đông.

Sau đó Vân Quán Ninh mới ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng trên đỉnh đầu: “Thời tiết thật tốt, rất thích hợp để đi đòi nợ.”

Nàng nhìn đám người đang hóng hớt, mỉm cười nói: “Chúc các vị ăn Tết vui vẻ trước nhé!”

Mọi người đều hưởng ứng.

Vân Quán Ninh xua tay: “Giải tán hết đi!”

Thấy mọi người đã rời đi, nàng chắp tay sau lưng thong thả ung dung đi vào cửa: “Đang yên đang lành lại đến chọc giận ta, Vân Chấn Tung đã không cần cái khuôn mặt già nua đó nữa rồi.”

Bốn mươi rương của hồi môn này bị mất đi rồi lại đòi về được, giống như của cái bất ngờ tìm đến.

Như Yên đi theo sau: “Vương phi, vậy sinh thần của Vân Quốc Công người có đi không?”

“Đi làm gì chứ? Ông ta chỉ muốn lừa tiền của ta mà thôi!”

Vân Quán Ninh dè bỉu: “Không đi!”

......

Chiều cùng ngày, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đến vương phủ, hai người họ còn mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.

Vân Quán Ninh ngạc nhiên: “Hai người đang làm gì vậy?”

“Đến cảm tạ lão thất.”

Mặc Hàn Vũ nói: “Vốn dĩ phụ hoàng không muốn giao Ngũ Quân Doanh cho ta, nhưng lão thất đã nói vài lời tốt giúp ta, phụ hoàng liền giao cho ta Ngũ Quân Doanh.”

“Sau này bổn vương cũng sẽ là một nam nhân làm được việc lớn rồi!”

Hắn ta tự hào chống tay lên hông.

Chu Oanh Oanh trợn mắt nhìn hắn ta, mỉm cười nói với Vân Quán Ninh: “Lần này, quả thực cũng may là nhờ có lão thất.”

“Ngoài chuyện đó ra, ta có một tin vui muốn báo cho muội!”

Nàng ta kéo Vân Quán Ninh sang một bên, sốt ruột nói: “Chắc là muội vẫn còn chưa nghe nói phải không? Sở vương phủ vừa làm một trận ầm ĩ vô cùng!”

“Hiện tại trong Sở vương phủ có rất nhiều mỹ nữ, Nam Cung Nguyệt đang mang Tiểu Nguyệt Tử, cần bảo dưỡng thân thể. Không thể hầu hạ Sở vương, nhưng lại cho những mỹ nữ đó có cơ hội.”

Vân Quán Ninh nhướng mày: “Không phải Mặc Hồi Diên cũng đang bị thương sao?”

Vậy mà vẫn có thể sủng hạnh những mỹ nữ đó à?

“Bị thương thì đã sao? Nam nhân mà, bọn họ đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.”

Vân Quán Ninh: “... Tẩu nói đúng lắm, ta không còn lời nào để đáp lại."

Mặc Hàn Vũ không vui liền tiến đến gần: “Oanh Oanh, những lời này của nàng ta không thích nghe đâu đấy! Bổn vương đối với nàng là một lòng một dạ.

“Ngài là có tâm sắc nhưng không có gan làm chuyện đó!”

Hai người bọn họ nàng một câu ta một câu chọc Vân Quán Ninh bật cười.

Mặc Diệp bước vào, sau đó đưa Mặc Hàn Vũ đến thư phòng.

Hiện tại hai vợ chồng đã có lòng rồi, những món quà bọn họ mang đến hầu như đều dành cho Viên Bảo...

“Viên Bảo đâu?”

Chu Oanh Oanh hỏi: “Điềm Điềm nói rằng đã lâu không gặp Viên Bảo ca ca rồi, nên rất nhớ thằng bé. Nhờ ta đến hẹn với Viên Bảo khi nào thì đi ra ngoài chơi với con bé.”

Vân Quán Ninh cảm thấy có chút phiền muộn: “Viên Bảo bị mẫu phi đón vào cung rồi.”

“Chắc là ngày mai mới đưa về.”

Khoảng thời gian này, Mặc Tông Nhiên đưa Viên Bảo đến tảo triều, dạy thằng bé xử lý một số công việc đơn giản.

Hoặc là, Đức phi sẽ đến đón Viên Bảo đến Vĩnh Thọ Cung, một hoặc hai ngày sau mới quay lại.

Một mẫu thân như nàng muốn ở bên con trai mình cùng không dễ dàng gì!

Làm thế nào Chu Điềm Điềm có thể xếp được vào hàng cơ chứ?

Cứ chờ đi!

“Đứa nhỏ tội nghiệp!”

Chu Oanh Oanh thở dài: “Viên Bảo là hoàng trưởng tôn, trên vai mang vác trách nhiệm nặng nề. Nhưng tuổi nó còn quá nhỏ, quả thực là đã làm khó thằng bé rồi! Đã không thể vui vẻ chơi đùa như Điềm Điềm được nữa rồi.”

“Đúng vậy.”

Vân Quán Ninh cảm thán.

Vì là hoàng trưởng tôn nên trên vai phải gách vác trọng trách nặng nề.

Viên Bảo được định sẵn là sẽ không thể vui chơi cả ngày như những đứa trẻ bình thường được rồi.

“Nhưng cũng may là sắp sang năm mới rồi, nên chắc chắn là cũng sẽ có thể nghỉ ngơi một thời gian.”

Nàng cười nói: “Qua năm mới là ngày xuân, vạn vật đua nở. Chúng ta hãy đưa hai đứa nhỏ đi du xuân, để Viên Bảo cũng có thể được thả lỏng một tí!”

“Ý hay đấy!”

Chu Oanh Oanh giơ ngón tay cái lên với: “Đúng vậy.”

Nàng ta nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thần bé: “Sáng hôm nay Vân Quốc Công đến Hàn vương phủ, mời ta và vương gia tới dự tiệc sinh thần của ông ta.”

“Hình như cũng có đi mời Tần Tự Tuyết nữa! Nhưng Tần Tự Tuyết đã điên điên khùng khùng rồi…”

Còn chưa nói xong, Như Yên đã bước vào báo theo sau là một vài hạ nhân.

Hạ nhân đang vác một cái hộp trên vai, không biết bên trong là thứ gì.

Vân Quán Ninh cau mày: “Đây là cái gì? Ai gửi nó đến?”