Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 411: Viên Bảo nhận tiền mừng tuổi



Ngược lại cũng không tính là khách không mời mà đến.

Chỉ là người này vừa xuất hiện lại khiến tất cả mọi người ngạc nhiên một trận.

“Ngươi nói ai?”

Mặc Tông Nhiên là người phục hồi tinh thần đầu tiên: “Lão tứ?”

Vẻ mặt của ông cũng mơ hồ: “Không phải lão tứ đang bị bệnh hay sao? Những năm gần đây cũng không bước ra khỏi phủ Chu Vương nửa bước, lúc này sao lại tiến cung rồi? Ngươi đừng có mà mắt mờ nhận lầm người.”

Đầu Tô Bính Thiện đầy mồ hôi: “Hoàng thượng, mặc dù tuổi của nô tài có hơi cao.”

“Nhưng cũng không đến mức nhận lầm người được! Chính là Chu Vương đã đến ạ.”

Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên đôi đũa ở trong tay của Triệu hoàng hậu đã rơi xuống chén bên cạnh.

Đức Phi ngược lại cũng không quá ngạc nhiên.

Vào ngày sinh thần của bà ấy, lão tứ đã gửi lễ vật đến cho bà ấy mà.

Phản ứng của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh cũng không quá lớn, dù sao họ cũng đã sớm biết Mặc Vĩ đã có thể đi lại tự nhiên rồi, nửa đêm còn đi Minh vương phụ chọc tức Mặc Diệp cơ mà...

Các phi tần khác cũng rất kinh ngạc.

Có không ít phi tần tiến cung muộn nên cũng chưa từng gặp qua Chu Vương – Mặc Vĩ.

“Còn thất thần cái gì?”

Mặc Tông Nhiên vung tay lên: “Nhanh dẫn vào đây! Hôm nay là cung yến đoàn viên, lão tứ đã khỏe rồi thì nhanh mời vào đây đi.”

Hàng năm cứ vào đêm ba mươi tết ông ấy sẽ phái người đi phủ Chu Vương để thăm Mặc Vĩ.

Năm nay còn chưa kịp hạ lệnh, mà Mặc Vĩ lại nhanh một bước tiến cung, Mặc Tông Nhiên cực kỳ vui mừng.

Mặc Vĩ tiến đến, sau khi cung kính hành lễ thỉnh an, sắc mặt bình tĩnh đứng ở một bên: “Nhi thần không mời mà tới, mong rằng phụ hoàng không trạch tội nhi thần.”

“Cái gì mà không mời mà tới chứ?”

Mặc Tông Nhiên nhíu mày nói: “Nhanh ngồi vào vị trí đi.”

Đứa con trai này của ông ấy đã bị bệnh hai mươi mấy năm rồi, vốn ông ấy còn tưởng rằng đã bị phế mất rồi...

Không nghĩ tới bàn tay vàng của Vân Quán Ninh lại có thể chữa khỏi cho Mặc Vĩ.

Mặc dù nhìn sắc mặt của hắn ta vẫn còn hơi tái nhợt, như là bệnh nặng mới khỏi, nhưng so với dáng vẻ hấp hối lúc trước của hắn ta thì Mặc Tông Nhiên đã cực kỳ hài lòng rồi.

Ông ấy vung tay lên trực tiếp hạ lệnh: “Quán Ninh chữa khỏi cho lão tứ có công.”

“Nên thưởng.”

Mọi người thế mới biết, đúng là Vân Quán Ninh đã chữa khỏi cho Mặc Vĩ.

Sau khi kinh ngạc qua đi, có không ít người bắt đầu bày tính âm mưu.

Triệu hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Vân Quán Ninh.

Con tiểu tiện nhân này!

Con ma hen Mặc Vĩ kia ốm yếu triền miên mà còn có thể chữa khỏi, vì sao cổ họng của bà ta lại không hề có chút khởi sắc nào chứ?

Chắc chắn là con tiểu tiện nhân này không hết lòng chữa trị cho bà ta, cho nên đến tận bây giờ bà ta vẫn không thể mở miệng nói chuyện. Bà ta phải tìm biện pháp để có thể khôi phục cổ họng như lúc trước mới được.

Nếu không...

Trong khoảng thời gian này cái mà bà ta lo lắng nhất chính là những điều mà Mặc Phi Phi đã nói lúc trước...

“Phụ hoàng nói, Nam Quận không thể để cho một người câm làm hoàng hậu được.”

Mặc Tông Nhiên thật đúng đang tìm cơ hội để đẩy Đức Phi lên vị trí hoàng hậu, hôm nay đúng là một cơ hội tốt.

Triệu hoàng hậu cảm thấy nguy cơ tràn ngập.

Bởi vậy trong thời gian vừa qua cũng không dám làm loạn, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân. Dù là biết rõ sự tồn tại của Viên Bảo nhưng ngoại trừ việc tức giận đập phá đồ đạc ở trong Khôn Ninh Cung ra thì bà ta cũng không dám ra ngoài gây chuyện.

Chỉ đổi lại việc Vân Quán Ninh sẽ tận tâm điều trị cho bà ta…

Triệu hoàng hậu biết rõ bà ta phải tìm đúng phương hướng đi nịnh nọt con tiểu tiện nhân Vân Quán Ninh kia!

Tuy rằng phải nịnh nọt Vân Quán Ninh khiến cho bà ta không cam lòng nhưng vì cổ họng, vì có thể làm cho lão đại và lão tam có thể lần nữa đứng dậy, bà ta chỉ có thể đánh cược cái mặt mo này thôi.

Lão đại và lão tam toàn quân bị diệt thật là buồn thúi ruột!

Vì vậy Triệu hoàng hậu cầm miếng bánh ngọt trong tay cố gắng nở nụ cười hiền từ đưa cho Viên Bảo.

Viên Bảo sửng sốt một chút, rụt rè nói: “Hoàng tổ mẫu, con không thích ăn bánh ngọt.”

Mẫu thân nói không thể ăn những đồ vật mà người lạ đưa cho.

Nhất là cái bà già hoàng hậu này!

Động tác của Triệu hoàng hậu cứng đờ.

Bởi vì giọng nói của Viên Bảo mà đám người Mặc Tông Nhiên đồng loạt quay đầu lại xem. Đức Phi còn chưa có hành động gì nhưng ngược lại là Mặc Tông Nhiên, ông ấy đưa tay ra nắm lấy miếng bánh ngọt trong tay Triệu hoàng hậu.

“Hoàng hậu to gan! Có phải ngươi định mượn cơ hội này mưu hại Viên Bảo hay không? Ngươi quả thật là đáng chết!”

Ông ấy quát lên một tiếng: “Người đâu! Đưa hoàng hậu về Khôn Ninh Cung! Bắt đầu từ ngày hôm nay cấm túc một tháng!”

Triệu hoàng hậu khóc không ra nước mắt.

Lúc trước đúng là bà ta có ý định mưu hại Viên Bảo, nhưng đêm nay bà ta chỉ đơn thuần muốn lấy lòng Vân Quán Ninh, lấy lòng Viên Bảo mà thôi...

Thế nhưng bà ta trong mắt mọi người lại là “Hoàng hậu độc ác”. Trước mắt lại không có cách nào tranh luận cho bản thân.

Còn chưa kịp tìm trương ma ma đến làm “người phiên dịch ngôn ngữ cho người câm điếc” cho mình, thì bà ta đã bị ngự lâm quân mang ra ngoài rồi.

Đức Phi giơ ngón tay cái lên với Mặc Tông Nhiên, bà ấy không chút do dự tán dương: “Hoàng thượng, vừa rồi ngài đẹp trai đến ngây người! Ngài ở trong mắt nô tì, vĩnh viễn đều nhanh gọn lẹ hung ác đúng chỗ.”

Một câu đã bao hàm vô số ý nghĩa.

“Trẫm đâu có nhanh như vậy...”

Chỉ cần nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Mặc Tông Nhiên là có thể biết rõ lão đầu này đã hiểu lầm ý tứ của Đức Phi rồi...

Không có hai nhà Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong xuất hiện, lại đuổi được Triệu hoàng hậu đi, bữa tiệc cung yến đoàn viên này ngược lại lại trở nên náo nhiệt và ấm cúng hơn nhiều.

Sau khi cơm no rượu say, lại ngắm pháo hoa trong thành.

Lúc mang Viên Bảo xuất cung, tên nhóc này đã không thể mở nổi mắt ra rồi.

Mặc Diệp còn có việc cần thương nghị với Mặc Vĩ và Mặc Hàn Vũ, hai nữ nhân là Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh từng người trở về vương phủ.

Ba mươi tết thoáng cái trôi qua thật nhanh.

Ngày mùng mười tháng giêng, Vân Quán Ninh dẫn Viên Bảo đi “chúc tết thăm người thân” ở trong kinh thành.

Ngoại trừ Hàn Vương phủ, phủ Chu Vương thì còn có cố gia.

Thậm chí đi cả Sở vương phủ.

Thấy Vân Quán Ninh cố ý mang theo Viên Bảo đến, đám người Mặc Hồi Diên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không ra dáng trưởng bối, phát tiền mừng tuổi cho Viên Bảo.

Sau chuyến chúc tết này lại khiến cho bệnh tình của Nam Cung Nguyệt càng trở nên trầm trọng.

Lúc biết được việc này Vân Quán Ninh nở nụ cười thỏa mãn: “Nếu không phải vì kết quả này thì bổn vương phi tội gì phải đi một chuyến này?”

Nàng đi chuyến này chính là vì muốn chọc tức Nam Cung Nguyệt đấy!

“Đi xong Sở vương phủ rồi, kế tiếp chính là tam vương phủ...”

Mùng sáu tháng giêng, Vân Quán Ninh dẫn Viên Bảo đến tam vương phủ.

Nàng không phải là người nhẫn tâm tuyệt tình, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương khổ sở của hai đứa con gái của Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong nàng đã cố ý chuẩn bị hai bộ đồ mới và ít tiền mừng tuổi đến.

Ân oán giữa người lớn không liên quan đến bọn trẻ.

Trừ phi đám người Mặc Hồi Phong động đến Viên Bảo, nếu không Vân Quán Ninh vĩnh viễn sẽ không lấy con của bọn họ ra để áp chế bọn họ.

Tần Tự Tuyết đã hoàn toàn điên rồi, ngay cả hai đứa con của mình cũng không nhận ra.

Ngược lại là “thiệt thòi” cho Tần Duyệt Liễu đi đi lại lại giữa hai nơi, cho nên đã chăm sóc Tần Tự Tuyết càng thêm điên.

Lúc Vân Quán Ninh đến Tần Duyệt Liễu đang dẫn hai tỷ muội Mặc Chi Tinh và Mặc Chi Vũ đi dạo trong hoa viên.

Nàng nghe được Tần Duyệt Liễu đang kể chuyện xưa cho hai đứa nhỏ: “Mẫu thân của các con tâm địa độc ác, làm quá nhiều chuyện xấu, ông trời mới trừng phạt nàng nên đã biến nàng thành ra như vậy.”

“Cho nên các con không được học nàng, tương lại phải làm người tốt, biết chưa?”

Mặc Chi Tinh đã hơn bốn tuổi, còn Mặc Chi Vũ mới chỉ có hai tuổi mà thôi.

Hai giọng nói còn bập bẹ của bọn nhỏ đáp lại: “Con biết rồi.”

Thấy Vân Quán Ninh đến, Tần Duyệt Liễu mới để cho nhũ mẫu của bọn trẻ mang bọn chúng đi.

“Minh vương phi.”

Tần Duyệt Liễu cười đến gần: “Ngọn gió nào đã thổi người đến đây vậy?”

“Ta mang con của ta tới lấy tiền mừng tuổi.”

Vân Quán Ninh ngược lại sảng khoái.

Tần Duyệt Liễu kéo Viên Bảo lại đánh giá trái phải, yêu thích không muốn buông tay, cũng không nhịn được phát tiền mừng tuổi cho thằng bé. Sau đó cảm ơn Vân Quán Ninh tặng đồ mới cho hai tỷ muội Mặc Chi Tinh và Mặc Chi Vũ, cuối cùng còn nhiệt tình tiễn hai mẫu tử bọn họ ra ngoài cửa.

Cùng với Tần Duyệt Liễu trong trẻo lạnh lùng trước kia như hai người khác nhau vậy.

Vân Quán Ninh suy đoán, chẳng lẽ Tần Tự Tuyết điên rồi cho nên tính tình của Tần Duyệt Liễu mới thay đổi lớn như vậy?

Nhưng cừu oán giữa Tần Duyệt Liễu và tần như tuyết, Như Yên vân chưa điều tra rõ ràng.

Chuyện này nàng phải thúc dục mới được.

Về chuyện của Tần Duyệt Liễu còn chưa có điều tra rõ ràng, trong kinh thành lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.