Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 414: Thê ly tử tán



Diêu quản gia nhấc chân đi xuống, vội vàng đi vào trong đám người.

“Minh vương phi!”

Ông ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Minh vương phi, người mau đến phân xử đi! Lại di nương nhà nô tài vốn là đi ra từ Minh vương phủ nhà người mà.”

“Người mau nói cho gã lưu manh kia, Lại di nương nhà nô tài không phải là nữ tử thanh lâu đi.”

Vân Quán Ninh cũng không nghĩ tới cái lão Diêu quản gia này đã một bó tuổi mà ánh mắt lại còn tốt như vậy!

Nhưng mà ông ta đang cầu xin nàng ra làm chứng sao?

Thấy mọi người đều đang nhìn nàng...

Vân Quán Ninh nhíu mày: “Diêu quản gia, bổn vương phi chỉ là đi qua! Thấy ở đây có náo nhiệt nên mới đến xem mà thôi, ngươi cũng đừng kéo ta xuống nước.”

Mọi người đã sớm biết tính tình của Minh vương phi.

Thích xem náo nhiệt, chọc điên người không đền mạng, còn không biết xấu hổ.

Cho nên mọi ngươi cũng không hoài nghi lời nói của nàng.

Mọi người nhao nhao quỳ xuống thỉnh an.

“Tất cả đứng lên đi! Cùng xem kịch vui thì cũng là người người thân, các ngươi làm như vậy ta cũng không có tâm tình xem náo nhiệt nữa đâu.”

Vân Quán Ninh “thân thiêt” cười nói.

Mọi người nơm nớp lo sợ đứng lên.

Diêu quản gia như bị đánh một bạt tai ở trước mặt mọi người: “Minh vương phi...”

“Diêu quản gia, lời này của ngươi ta không đồng ý! Cái gì mà Lại Thị đi từ Minh vương phủ ra chứ? Ý của ngươi chính là Minh vương phủ của chúng ta là thanh lâu hay sao?”

Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng.

Sắc mặt Diêu quản gia như màu đất: “Nô tài không có ý này.”

“Vậy ngươi hỏi ta làm cái gì?”

Vân Quán Ninh không vui: “Ta chỉ là tới xem náo nhiệt thôi mà, ta dễ dàng sao?”

“Lại Thị kia, ban đầu là do mẫu hậu tặng cho vương gia nhà ta đấy! Chỉ là vương gia nhà ta giữ mình trong sạch, cho nên đã không giữ Lại Thị ở lại, ta chỉ giữ nàng ta ở bên cạnh làm việc lặt vặt mà thôi.”

“Ai ngờ tiện nhân này lại trốn đi.”

Nàng nghiêm trang nói: “Vốn ta còn đang nghĩ, ả tiện nhân này đã trốn đi đâu mà bổn vương phi lật tung cả kinh thành lên cũng không tìm thấy.”

“Ta còn nghĩ có phải đã chết mất xác ở nơi hoang dã rồi hay không? Ai ngờ ả ta lại trốn ở trong Sở vương phủ của các ngươi.”

Vân Quán Ninh mở miệng như súng bắn liên thanh: “Lại Thị trực tiếp trốn vào trong Sở vương phủ nhà các ngươi, xem ra lúc trước không phải là do mẫu hậu đưa tới mà là do vương gia nhà các ngươi đưa tới.”

“Muốn chia rẽ tình cảm giữa ta và vương gia nhà ta hay sao?”

Những vấn đề của nàng, Diêu quản gia không trả lời được cái nào.

“Munh vương phi...”

“Ngươi đùng nói chuyện!”

Khi thế của Vân Quán Ninh như cầu vồng, trực tiếp mắng trả lại ông ta: “Vương gia nhà các ngươi chỉ vì ả nữ tử thanh lâu này mà muốn đối đầu với Minh vương phủ của chúng ta hay sao?”

“Quay trở về ta sẽ hỏi vương gia nhà ta xem cách làm này của vương gia nhà các ngươi có đúng hay không?”

Dứt lời, Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Diêu quản gia trợn tròn mắt.

Ông ta xin giúp đỡ không thành lại còn bị chửi đến mức máu chó ngập đầu.

Bây giờ hay rồi, trong lòng dân chúng vương gia nhà ông ta chẳng những ngủ với nữ tử thanh lâu, coi hài tử trong bụng của nữ tử thanh lâu thành bảo bối.

Lúc trước lại còn lợi dụng nữ tử thanh lâu này để chia rẽ tình cảm giữa Minh vương và Minh vương phi.

Vậy thì quá hèn hạ!

Mọi người ai cũng vẻ mặt xem thường.

Bắt đầu nhao nhao nghị luận.

“Vốn ta còn cho rằng trong mấy vị vương gia thì Sở vương là nhân hậu nhất, không ngờ sau lưng lại hèn hạ vô sỉ như vậy!”

“Đúng rồi! Vốn tưởng rằng Sở vương đối với Sở vương phi một mảnh tình thâm, hóa ra trong Sở vương phủ này mỹ nhân lại như mây! Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng được xem như bảo bối.”

“Cũng khó trách Minh vương phi lại tức giận như vậy! Người ta chỉ là đi ngang qua xem náo nhiệt thôi mà cũng bị kéo xuống nước.”

“Nếu là ta thì ta cũng tức giận! Là huynh đệ mà còn xấu xa như vậy.”

“...”

Đối mặt với lời bàn tán của mọi người, Diêu quản gia kiên trì tiếp tục đuổi Độc Nhãn Long đi.

“Chỉ với mười lượng bạc này mà ông muốn đuổi ta đi hay sao? Ông coi ta là ăn mày đấy à?”

Vẻ mặt Độc Nhãn Long tức giận: “Tuy lúc trước ta chỉ tốn mười lượng bạc để mua Lại Thị về, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại ngày thường có cái nào không tốn tiền chứ?”

Diêu quản gia bất lực, chỉ đành phải quay lại bẩm báo cho Mặc Hồi Diên.

Vì muốn nhanh chóng đuổi hắn ta đi, Mặc Hồi Diên đã phải mất một ngàn lượng mới có thể chặn được miệng của Độc Nhãn Long.

Nhưng, đã chặn được miệng của Độc Nhãn Long...

Hôm nay có hơn trăm ngươi đến đây xem náo nhiệt!

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Chưa đến tối, chuyện đã truyền khắp kinh thành.

Mặc Tông Nhiên cũng nghe được chuyện này, lúc này đã sai người đi truyền Mặc Hồi Diên tiến cung. Sau khi hung hăng khiển trách hắn ta một trận, cũng uy hiếp hắn ta nếu còn làm ra những chuyện xấu hổ như thế này nữa thì cũng đừng làm Sở vương nữa!

Mặt mũi Mặc Hồi Diên xám xịt trở về Sở vương phủ, nghĩ thế nào cũng không ra đến cùng là hắn ta đã phạm sai lầm ở đâu.

Một Lại Thị nho nhỏ, sao có thể liên lụy ra nhiều vấn đề như vậy chứ?

Hắn ta cứ có cảm giác mình bị bẫy, nhưng lại nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai đang bẫy hắn ta.

Mà sau khi Nam Cung Nguyệt biết được việc này thì bị tức đến mức còn nửa cái mạng.

Trong một tháng bệnh tật không dứt, còn chưa khỏe lại thì lại nghe tin Lại Thị hoài thai.

Việc này còn bị lan truyền khắp kinh thành...

Nam Cung Nguyệt cưỡng chế Mặc Hồi Diên phải phá bỏ đứa bé trong bụng của lại thị. Nhưng Mặc Hồi Diên đang thèm muốn con trai đến phát điên rồi, nên kiên quyết muốn bảo vệ lại thị.

Ngay trong đêm đó, Nam Cung Nguyệt đã thu xếp hành lý muốn trở về đông quận.

Hôm nay Sở vương phủ xem như chia năm xẻ bảy, Mặc Hồi Diên thê ly tử tán rồi.

Mọi chuyện huyên náo ồn ào!

Minh vương phủ.

Vân Quán Ninh lấy một ngàn lượng bạc ném cho Độc Nhãn Long: “Lần này làm rất tốt! Một ngàn lượng bạc này ngươi cầm đi, chia cho các huynh đệ của ngươi nữa.”

“Khoảng thời gian tới ngươi tạm thời đừng ra ngoài.”

Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Mặc Hồi Diên là loại người mang thù, tàn nhẫn đấy.”

Lúc này hắn ta bị thua ngã xuống, nhất định sẽ tìm Độc Nhãn Long báo thù.

“Cô nãi nãi yên tâm, ta đã nhớ kỹ rồi.”

Độc Nhãn Long cầm bạc rời đi.

Hắn ta chân trước vừa đi, thì Như Yên đi vào thông báo: “Vương phi, nghe nói Sở vương phi cũng lên đường rồi, nói là muốn về nhà mẹ đẻ ở đông quận.”

“Mặc Hồi Diên đâu rồi?”

“Sở vương sống chết bảo vệ Lại Thị cho nên mới chọc giận Sở vương phi.”

Lúc trước Nam Cung Nguyệt chịu oan ức còn có thể đi vào cung tìm Triệu hoàng hậu làm chủ cho.

Nhưng bây giờ Triệu hoàng hậu đã là người câm, đến bản thân còn khó bảo toàn...

Nàng ta vừa mới đẻ non thì Lại Thị lại hoài thai.

Dù có đi tìm Triệu hoàng hậu thì bà ta cũng sẽ cùng phe với Mặc Hồi Diên, sống chết bảo vệ đứa bé trong bụng của lại thị.

Nam Cung Nguyệt hiểu rõ việc này nên mới hết hy vọng rời đi.

“Đi thì đi chứ sao.”

Vân Quán Ninh mí mắt cũng không nhấc lên: “Đi cũng hay, bổn vương phi mắt không thấy tâm không phiền! Tránh cho việc nhìn thấy khuôn mặt đau khổ kia của nàng ta lại khiến ta phiền lòng.”

Nàng không hận tần như tuyết bằng Nam Cung Nguyệt.

Nữ nhân này một lòng muốn giết chết nàng, diệt trừ Viên Bảo, Vân Quán Ninh muốn ra tay trước để chiếm lợi thế.

“Nhớ kỹ, cho dù Nam Cung Nguyệt đi cũng phải nhìn chằm chằm nàng ta cho ta, đừng để cho nàng ta có cơ hội lật ngược ván cờ.”

Trong mắt Vân Quán Ninh hiện lên một tia ánh sáng lạnh.

Nếu Nam Cung Nguyệt thành thành thật thật rời đi thì nàng sẽ tha cho nàng ta một mạng.

Nhưng nếu nàng ta vẫn không biết tốt xấu, còn muốn thừa cơ gây bất lợi cho nàng và Viên Bảo thì...

Vân Quán Ninh sẽ không quan tâm gì nữa, nàng sẽ trực tiếp muốn mạng của nàng ta.

“Vâng, vương phi.”

Như Yên vừa đáp lời thì bà Trương đi vào.

Bà ta vui vẻ nói: “Vương phi, có người muốn gặp người.”

“Ai?”

Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống.

Bà Trương mặt mày tươi cười hồng hào, còn thần thần bí bí nói: “Là người chắc chắn có thể khiến cho vương phi người vui vẻ! Lúc này đang chờ ở ngoài cừa đó.”

Vân Quán Ninh cạn lời: “Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mời vào đi!”

Bà Trương “Vâng” một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Rất nhanh có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở ngay cửa ra vào.

Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức vui vẻ.