Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 420: Dám chạy trốn, đánh gãy chân!



"Ta đây trước giờ chưa từng nói hai lời."

Huyền Sơn tiên sinh nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Đồ đệ ngoan Tử Ngư của ta đã gặp chuyện, ngươi biết chứ?"

"Sao lại vậy?"

Vân Quán Ninh đương nhiên không biết!

Nàng chỉ biết khi trước Tống Tử Ngư bị thương nặng khi đi xin thuốc cho nàng.

Nhưng kể từ đó, nàng chưa từng gặp lại hắn ta!

"Hắn gặp chuyện gì? Bây giờ hắn đang ở đâu?"

Vân Quán Ninh bắt đầu trở nên lo lắng.

Nếu Tống Tử Ngư vì nàng mà gặp chuyện không may...cả đời này của nàng sẽ chẳng thể nào được thanh thản!

Thấy nàng vội vàng hỏi thăm, Huyền Sơn tiên sinh đột nhiên chẳng còn hứng thú nói chuyện với nàng nữa, không quan tâm mà xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi về được rồi đấy."

"Nhanh mà đi tìm con trai ngươi!"

Huyền Sơn tiên sinh đứng dậy, nghiêm túc căn dặn nàng: "Phương hướng của kẻ đã bắt con trai ngươi không quá chính xác, vì vậy đừng chỉ mỗi tìm về hướng Đông Nam."

"Người có tính được điểm đến cuối cùng của kẻ nọ không?"

Vân Quán Ninh căng thẳng siết chặt tay áo.

“Ngươi tự tìm đi! Ta không thể nói thêm nữa, thiên cơ không thể tiết lộ...Nếu ta nói nhiều quá, ông trời sẽ giáng sấm sét bổ chết ta, ta còn chưa sống đủ đâu!"

Ông chắp tay sau lưng đi vào túp lều tranh.

Vân Quán Ninh nhìn theo bóng lưng ông, hai hàng lông mày đan chặt vào nhau.

Thiên cơ không thể tiết lộ?

Loại chuyện này cũng được coi là thiên cơ á?

Lão già này chỉ không muốn nói cho nàng thôi!

Nghe cái giọng điệu ban nãy, làm như ông từng bị trời giáng sét bổ vào thật ấy...Vân Quán Ninh cũng từng nghe Tống Tử Ngư nói, có thể đoán trước được tương lai chẳng hề là chuyện tốt.

Người có định số, mệnh tự an bài.

Dự đoán trước tương lai, cưỡng ép thay đổi số mệnh vốn là chuyện trái ý trời.

Bởi vậy, sẽ bị trời phạt.

Nàng không quấy rầy Huyền Sơn tiên sinh nữa.

Dù lo lắng cho Tống Tử Ngư, nhưng vẫn phải đợi đến khi tìm được Viên Bảo rồi nói sau.

Vân Quán Ninh vội vàng xuống núi.

Bóng dáng nàng vừa biến mất, Huyền Sơn tiên sinh lập tức ló đầu ra khỏi lều tranh: "Nha đầu này, lại làm chuyện kỳ quái gì không biết, cả người trông chẳng bình thường tí nào."

Mặc dù trạng thái tinh thần của Vân Quán Ninh rất tốt, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Hệt như con rối vậy!

Ông khẽ thở dài một hơi: "Bỏ đi bỏ đi, thật đúng là khắc tinh của ta mà!"

"Đừng để lúc tìm được Viên Bảo xong lại đến lượt mẫu thân xảy ra chuyện!"

Thấy trạng thái tinh thần của Vân Quán Ninh không bình thường, Huyền Sơn tiên sinh không yên lòng được, cuối cùng thân nhẹ như én mà đi theo.



Dự đoán của Huyền Sơn tiên sinh không sai, tình hình hiện tại của Viên Bảo quả thực rất tốt.

Bộ y phục may bằng vải đắt tiền trên người đã sớm được thay bỏ, bây giờ nó đang mặc một chiếc áo choàng dài nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, khá là rách rưới, cũng chẳng vừa người.

Giày đi trên chân còn thủng một lỗ.

Trên mặt nó bị bôi một lớp dầu, Viên Bảo không biết là dầu gì, nhưng thứ này làm cả người nó trông hơi ngả vàng.

Nước da vốn trắng ngần đã bị che lấp đi.

Tóc tai rối bù xù, chiếc đai gấm mà Vân Quán Ninh dùng để buộc gọn tóc cho nó đã bị vứt bỏ từ lâu.

Sau đó, mái tóc rối bù của nó được tùy tiện buộc lại bằng một cọng giẻ.

Cứ cái bộ dạng này thì ai có thể nhận ra nó là Hoàng trưởng tôn điện hạ cao quý không ai bằng chứ?

Bên cạnh nó có một nam một nữ.

Hai người này ăn mặc bình thường, mặt mũi cũng bình thường nốt.

Nhưng quần áo dù bình thường đến đâu cũng không thể che lấp hoàn toàn cánh tay cường tráng của người nam nhân. Trên khuôn mặt lương thiện chân chất nọ, thỉnh thoảng trong mắt lại lóe lên tinh quang.

Hắn ta rất cảnh giác, vẫn luôn nắm chặt tay Viên Bảo.

Có thể thấy, nam nhân này chẳng phải kẻ dễ đối phó!

Tướng tá hắn ta to lớn, vậy cứ gọi là nam nhân to lớn đi!

Nữ nhân kia rất sợ nam nhân to lớn, cúi thấp đầu thành thật đi theo sau bọn họ.

Hệt như thể một nhà ba người vừa mới chạy nạn ra xong.

Viên Bảo không phản kháng, thành thật đi theo cách hắn ta một đoạn, lúc này mới khẽ lắc tay hắn ta: "Ta khát, bụng cũng rất đói!"

Nó ngẩng đầu lên, mặt tràn ngập vẻ ngây ngô nhìn nam nhân to lớn.

Dù vải vóc thô ráp đến đâu, dù khuôn mặt có bị tô vẽ lộn xộn thế nào, đôi mắt trong veo ấy cũng khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.

Vải thô khó có thể che được vẻ phong nhã.

Cả đường đi, Viên Bảo đều rất ngoan.

Nam nhân to lớn cúi đầu nhìn nó, làm ra vẻ hung dữ: “Lại đói? Ngươi là lợn à?"

“Mẫu thân bảo là ta đang tuổi ăn tuổi lớn! Thế nên ta mới nhanh đói đến vậy."

Viên Bảo chớp mắt: “Hơn nữa ta đi bộ đã lâu, chân bị cọ sắp rách đến nơi rồi! Ta thực sự không đi nổi nữa đâu!"

Nói rồi, nó giơ chân phải lên cho hắn ta xem: "Ngươi nhìn đi..."

Nam nhân to lớn cúi người xuống nhìn, thấy rằng ngón chân của nó quả thực đã đỏ lên, chỗ mắt cá chân cũng bị cọ rách.

Nữ nhân nọ không nhẫn tâm được, dè dặt thận trọng khuyên bảo: “Dù gì thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi thôi! Đã đi bộ hàng mấy chục dặm, nó mệt là đúng rồi."

"Hay là, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chốc?"

"Cần ngươi nhiều lời à?"

Nam nhân to lớn hung ác trừng mắt nhìn nàng ta, khiến nữ nhân nọ phải lùi lại vài bước, sợ sệt nhìn hắn ta.

"Ngươi đói thật hả?"

Hắn ta hỏi lại Viên Bảo.

Viên Bảo gật đầu.

Nam nhân to lớn lúc này mới vừa mắng vừa cởi túi nước ở eo đưa cho nó: “Uống nước lấp bụng trước đã! Lương khô đã ăn hết rồi, rất nhanh sẽ tới tòa thành kế tiếp."

"Vào thành rồi mua đồ ăn."

Viên Bảo không phản đối, nó cầm lấy túi nước rồi tu "ừng ực" một hơi đầy.

Mẫu thân từng nói, nếu rơi vào tình cảnh khốn cùng, trước hết, ta phải duy trì đủ thể lực, không thể từ bỏ ý chí sinh tồn.

Nhục nhã gì gì đó gạt sang một bên trước, giữ mạng nhỏ mới là việc cấp bách!

Uống nước xong, nó lau nước đọng bên mép rồi trả túi nước lại cho nam nhân to lớn: "Cảm ơn thúc thúc!"

“Gì mà thúc thúc! Ta là cha ngươi!"

Nam nhân to lớn hung hăng trừng mắt nhìn nó: "Chờ lát nữa vào thành, nếu ngươi dám kêu sai một tiếng, ta sẽ đánh gãy chân ngươi! Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, thưa cha."

Viên Bảo rụt rụt cổ.

Nếu phụ vương biết được, nam nhân to lớn này khả năng cao sẽ bị tra tấn đến chết mất!

Nam nhân to lớn cầm túi nước cất đi, sau đó lại dắt Viên Bảo cùng đi. Hắn ta không để ý tới ban nãy khi nó lau mép đã lau mất một mảng nhỏ dầu vàng quanh miệng.

Dưới lớp dầu vàng là làn da trắng như ngọc.

Viên Bảo cúi đầu đi vài bước: "Ta muốn đi tè."

Nam nhân to lớn: "...Ngươi rốt cuộc đã xong chưa vậy!"

"Ban nãy uống hơi nhiều nước!"

Viên Bảo lẩm bẩm: "Ai bảo ngươi không chuẩn bị đủ lương khô, bắt ta uống nước chống đói!"

Nam nhân to lớn bực bội cào đầu: "Đệt mẹ chuyện này còn trách ta sao? Tè đi! Giờ cho ngươi đi tè đấy, phải mà tè không ra, ta sẽ... "

Đang mắng thì chợt thấy từ xa có ai đó đang đến gần.

Nam nhân to lớn ngay lập tức im lặng, thuận tay chỉ: "Hoặc tè ngay bên vệ đường, hoặc ra sau bãi cỏ kia mà tè."

Hắn ta ghé sát vào tai Viên Bảo, nhỏ giọng đe dọa: "Nếu ngươi dám chạy trốn, lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi."

Viên Bảo chẳng rên tiếng nào, yên lặng đi vào bãi cỏ ven đường.

Mẫu thân cũng từng nói, phải bảo vệ chuyện riêng tư cá nhân.

Dù chỉ là một đứa trẻ cũng không thể để người khác trông thấy mình đi tè!

Khi đi ra từ sau bụi cỏ, hai mắt Viên Bảo sáng lên, cầm lấy cục đá cạnh chân ném ra chỗ không xa phía sau: “Có một con thỏ nhỏ! Ô kìa, không ném trúng rồi!"

Tiếng kêu vui sướng của nó đã khiến những người qua đường phải ngoái lại nhìn.

Nam nhân to lớn vội vàng túm lấy nó rời đi: "Ranh con, ngươi la lối ồn ào cái gì? Trời sắp tối rồi, đi nhanh thôi!"

Viên Bảo bị kéo đi, nữ nhân cũng vội vã cúi đầu theo sau.

Chẳng ai để ý viên đá ban nãy Viên Bảo ném đi có điều kỳ lạ...