Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 423: Viên Bảo đáng thương



Tên to con quay lại thì không thấy chưởng quầy đâu, vốn còn chưa để ý.

Nhưng nghe khách nhân khác ở trong tửu lâu đang bàn tán về chuyện hoàng trưởng tôn điện hạ mất tích, thì lập tực dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.

“Nghe nói bởi vì hoàng trưởng tôn điện hạ mất tích cho nên toàn bộ kinh thành cũng bị đào sâu ba thước! Hoàng thượng nổi trận lôi đình, các vương phủ cũng xuất động nhân mã đi tìm kiếm, còn có tất cả quan viên đểu tự giác đi tìm kiếm hoàng trưởng tôn điện hạ.”

“Còn có Minh vương và Minh vương phi đều sắp điên rồi, cũng tự mình đi tìm kiếm.”

“Chuyện lần này huyên náo thật đúng là không nhỏ.”

“Còn không phải sao! Người mất tích chính là hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý vô song đấy! Cũng không phải loại người râu ria.”

“Cũng không biết người nào to gán như vậy, lại còn dám bắt cóc hoàng trưởng tôn điện hạ.”

“Nếu mà bị bắt được, không biết sẽ bị tra tấn thành cái dạng gì?”

“...”

Bởi vì chuyện hoàng trưởng tôn bị mất tích mà toàn bộ Nam Quận cũng bắt đầu giới nghiêm. Trong tửu lâu này cũng chỉ có tốp năm tốp ba khách nhân, đang ăn lạc uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi.

Sắc mặt tên to con rất khó coi.

Vẻ mặt của Viên Bảo cũng không thay đổi.

Chỉ là khi nghe đến “Minh vương”, “Minh vương phi”, ánh mắt thay đổi rất nhanh.

Hu hu hu, thằng bé nhớ mẫu thân, nhớ vương phủ, nhớ hoàng tổ phụ bọn họ rồi.

Viên Bảo cầm đùi gà lên cúi đầu yên lặng gặm, cảm xúc cũng bắt đầu hơi sa sút.

Phụ nhân đau lòng nhìn thằng bé một cái.

“Đến cùng ngươi có ăn hay không? Nếu không ăn thì ta cho chó ăn đấy.”

Thấy Viên Bảo không muốn ăn, tên to con nhíu mày nhỏ giọng quát: “Dù sao ngươi cũng chê cái này mùi nước gạo quá nặng, không ăn cũng được! Lãng phí bạc của lão tử.”

“Ăn ăn ăn.”

Viên Bảo ngẩng đầu, cười miễn cưỡng: “Ăn chùa thì ngu gì không ăn chứ.”

Vừa nói xong thì một giọt nước mắt từ khóe mắt của thằng bé chảy xuống, thằng bé cầm đùi gà lên nhếch môi, khóc không thành tiếng.

Phụ nhân thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Thật đáng thương! Chắc nó đang nhớ đến mẫu thân của nó...”

Còn chưa nói xong thì tên to con đã quay qua trừng mắt lườm.

Phụ nhân ngồi bên cạnh không dám thở mạnh.

Đứa nhỏ đáng thương!

Tuổi còn nhỏ mà gặp phải cảnh này!

Tên to con vươn tay ra cướp đùi gà trong tay Viên Bảo, thái độ ác liệt gọi tiểu nhị tới, dùng hộp đựng tất cả thức ăn cho bọn họ, sau đó ôm Viên Bảo và hộp thức ăn rời khỏi tửu lâu.

Phụ nhân vội vàng đuổi theo: “Không phải chúng ta ở lại một đêm mới đi hay sao?”

“Ở cái gì? Lão tử còn chưa muốn bị bắt đâu.”

Tên to con nghiến răng rặn ra một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.

Vốn hắn ta còn có ý định ở lại một đêm rồi mới đi.

Nhưng vừa rồi tên chưởng quầy thỉnh thoảng hồ nghi nhìn bọ họ, về sau ông ta đột nhiên rời đi vẫn chưa trở lại, lại nghe mấy vị khách kia vừa uống rượu vừa bàn tán về chuyện Viên Bảo bị mất tích...

Mặc dù bọn họ không biết, hoàng trưởng tôn điện hạ mà họ đang bàn tán đang ngồi ngay ở phía sau của bọn họ.

Nhưng tên to con có tật giật mình!

Tin tức hoàng trưởng tôn điện hạ bị mất tích đã sớm truyền đi khắm toàn bộ Nam Quận rồi, mà ngay cả đầu đường cuối ngõ ở Dực Thành cũng dám thông cáo của triều đình.

Không giống như thông cáo ở nha môn của Dực Thành, những thông cáo này đều là từ kinh thành, từ hoàng cung gửi tới.

Chẳng những bên trên có hình vẽ của Viên Bảo, mà còn có thánh chỉ của Mặc Tông Nhiên, ấn ký ngọc tỷ của triều đình.

Trong thánh chỉ Mặc Tông Nhiên viết rõ, treo giải thưởng một nghìn vạn lượng bạc cho người nào bắt được hung thủ bắt cóc hoàng trưởng tôn và tìm được hoàng trưởng tôn về, đồng thời phong quan, ban thưởng vô số ruộng đất châu báu...

Như vậy có thể nói chỉ cần tìm được Viên Bảo, bắt được tên to con, thì có thể một bước lên mây trở thành người trên người.

Thông cáo dán chằng chịt khắp nơi.

Người qua đường đều dừng lại trước thông cáo bàn tán ầm ĩ.

“Những thông cáo này đều là do triều đình đưa tới, còn có cả con dấu của hoàng thượng đây này.”

“Vậy tính là cái gì? Mặc dù nói là thông cáo nhưng thực ra lại là thánh chỉ của hoàng thượng.”

“Treo giải thưởng một nghìn vạn lượng bạc còn có phong quan và thưởng châu báu ruộng đất... Hoàng thượng thật là yêu thương hoàng trưởng tôn điện hạ.”

“Dù sao cũng là hoàng trưởng tôn, hoàng thượng tất nhiên phải yêu thương rồi.”

“...”

Nghe thấy mọi người bàn tán, Viên Bảo ghé vào bả vai của tên to con, nước mắt lưng tròng nhìn những thông cáo kia.

Thằng bé muốn được về nhà!

Cho tận đến khi rời khỏi Dực Thành, nhìn cổng thành càng ngày càng xa, lúc này Viên Bảo mới nhắm mắt vào nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ ngơi thật tốt mới có thể có cơ hội chạy trốn.

Cả đoạn đường này thằng bé đã để lại không ít manh mối, hy vọng phụ vương và mẫu thân có thể sớm tìm đến.

...

Tên to con rất cảnh giác, đi vô cùng gấp gáp, cũng không phát hiện ở cửa nha môn, chưởng quầy tửu lâu đang nói chuyện với nha dịch: “Ta chắc chắn không nhìn nhầm đâu.”

“Cái đứa bé kia không giống là con của bọn họ, khí chất khác hoàn toàn bọn họ.”

Chưởng quầy cẩn thận nhớ lại: “Hơn nữa, thằng bé mở miệng ra là mẫu thân của ta... Vậy không phải rất kỳ lạ hay sao! Không phải “Mẫu thân” của thằng bé đang ngồi ở bên cạnh thằng bé hay sao?”

“Ba người bọn họ ở chung một chỗ cũng rất kỳ quái, dù sao chỗ nào cũng thấy kỳ quái.”

“Các ngươi hãy tranh thủ thời gian đi bắt tên to con kia lại để tra hỏi đi, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn mà.”

Nha dịch đỡ trán: “Sao có thể chỉ vì vài câu nói tùy tiện này mà bắt người chứ? Ngươi có chứng cứ không? Đến cùng là kỳ quái chỗ nào, ngươi nói rõ ràng ta xem nào.”

Chưởng quầy cũng rất đau đầu: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Cái đứa bé kia lớn lên không giống bọn họ, khi chất không giống, khẩu âm nói chuyện cũng không giống nhau, hơn nữa toàn ăn thức ăn ngon, không giống như con của một người nghèo khổ.”

“Mà bọn họ nói bọn họ chạy nạn từ Nam Quận tới đây...”

Chưởng quầy gấp gáp nói: “Các ngươi hãy tranh thủ thời gian đi xem đi, nếu chậm trễ ta sợ sẽ bỏ lỡ mất.”

“Được rồi.”

Nha dịch bất đắc dĩ nói: “Mắc dù chưa từng có tiền lệ bắt người chỉ vì mấy câu nói nhưng bây giờ là tính huống đặc thù, hoàng trưởng tôn điện hạ mất tích, mỗi người đều cảm thấy bất an.”

Nha dịch lập tức đi theo chưởng quầy trở về tửu lâu.

Nhưng đã chậm một bước, tên to con đã mang Viên Bảo rời đi.

Tiểu nhị tửu lâu nói, bọn họ đã rời khỏi đây được nửa canh giờ rồi.

“Tại sao đột nhiên lại rời đi? Không phải bọn họ đã đặt một gian phòng rồi hay sao?”

Chưởng quầy cau mày: “Quan gia xem, không phải chuyện này rất khả nghi hay sao? Làm gì có nhà ai chạy nạn mà vừa ra tay đã lấy ra một thỏi bạc chứ?”

“Lập tức đuổi theo.”

Bổ khoái cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu như chỉ nghe những lời nói của chưởng quầy thì hắn ta còn không hoài nghi đám người tên to con.

Nhưng bây giờ thấy tên to con mang theo đứa nhỏ vội vàng rời đi thì cũng phát giác không đúng, lập tức phái người đuổi theo.

Đáng tiếc chính là cũng không tìm ra được hành tung của tên to con.

Bởi vì vừa mới ra Dực Thành, hắn ta đã đạp phụ nhân kia một đạp.

Phụ nhân kia vốn là hắn ta tiện tay bắt tới một thôn phụ vô tội, cho nàng ta mấy lượng bạc rồi để nàng ta đi cùng, giả trang thành thê tử của hắn ta, mẫu thân của Viên Bảo.

Phụ nhân té xỉu ở ven đường, sau đó tên to con lại cải trang cho Viên Bảo và bản thân, rồi lại tiếp tục đi.

Người nam nhân này nhìn thì bình thường, không ngờ hắn ta còn am hiểu thuật dịch dung.

Kể từ đó, việc truy tìm Viên Bảo của đám người Vân Quán Ninh lại tăng thêm không ít khó khăn.

Bộ khoái Dực Thành mang người đuổi đến cổng thành, không đến mười dặm đã phát hiện phụ nhân đang té xỉu ở ven đường...

Chưởng quầy xem xét, vui mừng nói: “Đây chính là người phụ nhân kia.”

Vẻ mặt bộ khoái âm trầm: “Bắt về! Phải tra khảo nghiêm ngặt vào!”

Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía trước, kiên định phân phó: “Lập tức đuổi theo.”

“Những người còn lại thì cùng ta trở về nha môn thẩm vấn, đồng thời lập tức báo manh mối này về kinh thành.”

Dẫn phụ nhân kia về nha môn, sau khi bị tạt một chậu nước lạnh thì nàng ta hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy…