Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 425: Ở rất gần nhi tử



Để nhóm lửa, tên to con đã dùng luôn cây gậy tối qua, xiên gà nướng nướng cho Viên Bảo.

Mùi mỡ tiết ra từ cái đùi gà thật thơm, xông cả vào mũi, Viên Bảo dùng sức hít hà: "Woa, ngươi ngửi thấy không, thơm quá chừng!"

Thằng bé đứng dậy, vui vẻ vỗ vỗ tay, bộ dạng mua may quay cuồng rất hưng phấn.

Tên to con ngẩng lên nhìn thấy thằng bé, bèn sẵng giọng quát: "Ngồi xuống!"

"Y phục ướt cả rồi, phải hong cho khô đã."

Mùi thơm kích thích như này, thằng bé không muốn ngửi mới lạ!

Ăn gà nướng xong, tên to con lại đưa theo Viên Bảo lên đường, Viên Bảo xoa xoa bụng: "Phụ thân ơi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi! Ta ăn no căng cả bụng!"

Viên Bảo vừa nói vừa ợ một tiếng, bộ dạng không giống như đang giả vờ.

Tên to con cạn lời.

Lần sau hắn ta không bao giờ bắt cóc mấy tên hài tử phiền phức này nữa!

Lắm chuyện, còn không được đánh mắng, chúng còn nhìn hắn ta bằng ánh mắt tội nghiệp đáng thương...

Thì có ai mà dám xuống tay cơ chứ!

Viên Bảo ngồi bên cạnh đống lửa, nhặt lấy hòn đá bên cạnh vẽ gì đó, thằng bé vẽ một con hổ bụ bẫm đáng yêu, vẽ xong thằng bé còn đưa cho tên to con xem: "Phụ thân, người xem này!"

"Một tiểu lão phủ! Đẹp không?"

Tiểu lão phủ ư?

Tên to con đần người nhìn Viên Bảo: "Đó là con hổ!"

Viên Bảo bĩu môi vứt viên đá xuống: "Rõ ràng là tiểu lão phủ * mà!"

(*): cái búa

Tên to con bốc nắm đất bùn ướt nhẹp trên mặt đất rồi ném vào đống lửa: "Đốt lửa trong rừng sâu hết sức nguy hiểm, chúng ta phải đi thôi."

Cho đến khi thấy ngay cả một tia lửa cũng đã lụi tàn, Viên Bảo mới chịu rời đi cùng tên to con.

Trễ tới hơn nửa canh giờ.

Tên to con không hề nghi ngờ, bèn đưa Viên Bảo nhanh chóng rời đi.

Hắn ta đi quá vội nên không phát hiện ra đống lửa bị Viên Bảo dập tắt ban nãy đang bắt đầu có khói lan ra mù mịt.

Chẳng bao lâu sau, quan binh Dực Thành cũng đuổi tới.

Bọn họ đều bị chú ý bởi đám khói này.

"Nhìn xem! Đống lửa này mới bị dập tắt cách đây không lâu, chắc chắn bọn họ đi hướng này, mau đuổi theo!"

Cùng lúc này, nhóm người Vân Quán Ninh cũng đuổi tới Dực Thành.

Suốt cả quãng đường, bọn họ đều dựa theo ký hiệu đơn giản mà Viên Bảo cố ý để lại để đuổi tới, Vân Quán Ninh đã nhặt được tới hơn hai mươi viên đá, bên trên đều có ký họa đơn giản.

Được biết Minh vương và Minh vương phi đến nơi, Tri huyện Dương Quảng Thăng bèn vội vàng tới nghênh đón.

Sau khi cung kính thỉnh an xong, tri huyện vội bẩm: "Vương gia, vương phi, theo như lời chưởng quỹ Tùng Hưng khách trạm nói thì, ngày hôm qua hắn ta đã tận mắt nhìn thấy một nam một nữ dẫn theo một hài tử vào khách trạm dùng bữa ạ!"

"Hắn ta cảm thấy nhóm ba người này có gì đó khác thường nên đã đi báo quan."

"Hạ quan đã cử người đuổi theo, chắc là sẽ có tin tức ngay thôi!"

Nghe xong, Vân Quán Ninh lập tức sửng sốt: "Ngày hôm qua sao?"

"Đúng, là hôm qua."

Dương Quảng Thăng cung kính nói tiếp: "Hôm qua một người nam một người nữ kia có đưa hài tử theo vào trong Dực Thành, nhưng nhìn tướng mạo hài tử đó không hề giống với Hoàng trưởng tôn được vẽ trong bức họa."

"Cho nên bọn họ không bị ngăn lại."

"Bọn họ trông như thế nào?"

Mặc Diệp lạnh giọng hỏi.

"Nam tử đó cao khoảng mét sáu, nhìn có vẻ chân chất thật thà, nhưng cơ thể rất cường tráng, theo như lời chưởng quỹ của Tùng Hưng khách trạm kể thì, tính tình của tên to con đó khá nóng nảy."

Dương Quảng Thăng nhớ lại thật chi tiết, kể lại toàn bộ những gì chưởng quỹ nọ đã nói cho bọn họ nghe: "Phụ nhân đó..."

"Sợ sệt nhát gan, hai người họ nhìn khoảng độ hơn bốn mươi tuổi! Hài tử kia cao khoảng này!"

Ông ta giơ tay ra làm động tác ước lượng chiều cao tới hông mình: "Nhìn nó khoảng ba hay bốn tuổi, nhưng có vẻ còn cao hơn so với những hài tử cùng tuổi một cái đầu!"

Vân Quán Ninh chợt cảm thấy trong lòng lóe lên tia hy vọng: "Nói tiếp đi!"

"Có điều hài tử đó nhìn khá xanh xao gầy gò! Không giống khí chất thanh tịnh của Hoàng trưởng tôn!"

Nói xong, ông ta lại kêu một quan binh gác thành lại, để hắn ta miêu tả kỹ lại lần nữa.

"Vương gia, Vương Phi, miệng mồm hài tử đó rất lanh lợi."

Quan binh kia không dám bỏ sót bất cứ đầu mối nào, kể lại rất chi tiết: "Lúc nô tài hỏi tên to con kia, hài tử đó còn nói tranh lời."

"Hài tử đó nói bọn họ là dân chạy nạn từ đầu phía nam tới, muốn tới tìm bà con thân thích để nương nhờ!"

"Nó vừa nói vừa quay sang hỏi tên to con kia, hỏi hắn ta là bọn họ đang đi nương nhờ ai."

"Đúng rồi, hài tử đó còn kêu tên to con là "phụ thân", tên to con nói bọn họ đang tới Hương Thành để tìm thân thích."

"Đầu phía nam?"

Vân Quán Ninh khẽ nheo mắt lại: "Đó không phải là kinh thành sao?"

Sắc mặt nàng lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quan binh kia: "Khẩu âm của hài tử kia có phải giọng kinh thành không?"

Từ nhỏ Viên Bảo đã sống trong Minh vương phủ, đương nhiên khẩu âm của thằng bé là giọng kinh thành.

Quan binh nọ sững người, vẻ mặt hơi biến đổi, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh: "Vương phi, hài tử đó nói năng dõng dạc, quả thật là khẩu âm kinh thành!"

"Còn nam nhân đó?"

Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp.

Sắc mặt quan binh chuyển sang trắng bệch, hắn gằn giọng nói: "Hình như... hình như khẩu âm của hắn không phải người trong kinh thành."

"Đồ khốn!"

Hắn ta vừa dứt lời, lập tức đã bị Mặc Diệp tức giận quát một câu rồi một cước đạp bay ra ngoài cửa thành!

Hai người không cùng khẩu ngữ, điều đó chẳng phải là vấn đề quá rõ ràng sao!

"Một người khẩu âm kinh thành, một người không phải, tuổi tác cách nhau quá xa, làm sao có thể là phụ tử được! Các ngươi đúng là một lũ ăn hại, làm ăn cái kiểu gì đấy?"

Viên Bảo đã cố gắng để lại cho bọn họ bao nhiêu dấu hiệu như vậy!

Vốn dĩ nếu đám quan binh canh gác cổng Dực Thành này biết để ý một chút, ngay lập tức sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ ngăn được tên to con, đồng thời cứu được Viên Bảo!

Vậy mà bọn họ lại không hề cảm nhận được chút gì!

"Đúng là cái lũ ăn hại!"

Mặc Diệp phát cáu!

Chỉ cần nghĩ đến Viên Bảo bị tên to con kia đe dọa bắt gọi hắn ta là "phụ thân" thôi, sự tức giận trong lòng Mặc Diệp lại không có cách nào kìm chế lại được!

Tới tận bây giờ, khó khăn lắm nhi tử mới nhận hắn là phụ thân, hắn còn chưa được nghe chính miệng thằng bé gọi một tiếng "phụ thân" thì đã bị một tên bắt cóc cướp lấy vinh dự ấy.

Thấy Mặc Diệp nổi điên, Vân Quán Ninh cũng không ngăn cản.

Lúc đó, cho dù Mặc Diệp không ra tay thì nàng cũng sẽ dạy dỗ cho đám quan binh này một phen nhớ đời!.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Sao bọn họ lại có thể ngu tới mức độ này cơ chứ!

Có trời mới biết Viên Bảo đã bất chấp nguy hiểm bị tên to con phát hiện ra mà cố tình để lại dấu vết cho bọn họ... Trong lòng thằng bé đã mong chờ biết bao, mong đám quan binh này nhận ra rồi cứu được nó!

Vậy mà cái lũ ngu này lại không phát hiện ra điều bất thường đó!

Chắc hẳn lúc đó, trong lòng nhi tử cảm thấy tuyệt vọng lắm!

Khó khăn lắm mới cầu cứu được, vậy mà không một ai hiểu được điều thằng bé ám chỉ.

Giống như cảm giác vô cùng mong chờ, rồi từ từ hy vọng lại bị dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng...

Vân Quán Ninh lòng đau như cắt!

Nàng bịt miệng lại để không phát ra tiếng động, từng giọt nước mắt cứ nặng nề rơi xuống bàn tay.

Nếu như hôm qua bọn họ cứu được Viên Bảo thì hôm nay một nhà ba người nàng đã có thể đoàn tụ rồi. Nhi tử đã gần ngay trước mắt mà đám quan binh này lại sơ ý bỏ qua!

Làm sao Vân Quán Ninh có thể chịu nổi đây?

"Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!"

Mặc Diệp nổi giận, Dương Quảng Thăng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Vân Quán Ninh xoay người đi vào trong huyện nha, rồi nàng đi vào Tùng Hưng khách trạm.

Như Ngọc cũng lập tức đi theo.

Suốt đoạn đường, tâm trạng của Vương phi đã không được tốt, hai ngày trước nàng còn vì chuyện bệ hạ mất tích mà sốt ruột nôn cả ra máu. Nếu bây giờ Vương phi xảy ra chuyện, bọn họ cũng chẳng thiết sống nữa!

Lúc đi vào trong khách trạm, chưởng quỹ đang đối chiếu sổ sách.

Nhìn thấy khí chất Vân Quán Ninh không hề tầm thường...

Ông ta vội vàng hớn hở chạy từ trong quầy ra nghênh đón: "Vị cô nương này muốn thuê phòng hay là..."

Còn chưa nói xong, Vân Quán Ninh đã lấy ra từ vạt áo một vật, đưa cho chưởng quỹ: "Của ngươi đây, ta muốn hỏi ngươi một việc!"

Nhìn thấy món đồ trong tay nàng đang cầm, hai mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên!