Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 427: Vân Quán Ninh xảy ra chuyện



“Phụ thân.”

Viên Bảo quay lại nhìn người đàn ông to lớn đang chèo thuyền, lanh lảnh nói: “Ta chán quá! Ngươi có thể tìm cho ta ít đồ chơi được không?”

Nam nhân vui vẻ bật cười: “Ngươi không thấy ta chèo thuyền sao?”

“Chúng ta đang ở trên mặt nước, không phải trên bờ! Chung quanh đều là nước, ta đi đâu tìm đồ chơi cho ngươi chứ?”

“Hay là ta bắt một con vịt nước làm đồ chơi cho ngươi nhé?”

Đôi mắt to của Viên Bảo ngay lập tức chuyển động.

Cuối cùng, ánh mắt cậu nhóc rơi vào gói điểm tâm bên cạnh: “Ta có thể nghịch giấy gói điểm tâm được không?”

Sợ rằng trên đường đi cậu nhóc sẽ bị đói, nam nhân to lớn này đã mua một vài bao điểm tâm lớn, đủ cho Viên Bảo ăn trong hai hoặc ba ngày.

“Tùy ngươi.”

Nam nhân to lớn không quan tâm.

Một em bé nhỏ ở độ tuổi này chỉ thích chơi, hắn cũng không quá nhạy cảm.

Dù sao thì bây giờ đang ở trên mặt nước, dù cậu nhóc có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của hắn.

Vì vậy nam nhân to lớn thả lỏng cảnh giác.

Viên Bảo tháo tờ giấy đựng điểm tâm ra, xé nó ra một cách gọn gàng. Sau đó bắt đầu xếp thuyền giấy, hạc giấy và nhanh chóng ném chúng trên mặt nước.

“Thuyền rung rinh, hạc giấy bay”.

Viên Bảo lắc đầu và ngâm nga.

Người đàn ông to lớn tò mò nhìn cậu nhóc: “Ngươi đang hát bài gì thế?”

“Ta chỉ tự mình tùy tiện ngâm nga thôi!”

Ở trước mặt hắn, Viên Bảo lại ném chiếc thuyền nhỏ đã gấp xong xuống nước: “Phụ thân, ngươi nhìn kìa! Chiếc thuyền nhỏ này trôi còn nhanh hơn chúng ta nữa!”

Cậu nhóc thích thú vỗ tay: “Phụ thân ngươi mau chèo nhanh lên! Chúng ta cùng thi với con thuyền nhỏ đó đi!”

Xem ra có vẻ như đó thực sự đã tìm thấy niềm vui, vì vậy cậu nhóc đang rất vui vẻ!

Thấy vậy, tên nam nhân to lớn không mảy may nghi ngờ, chỉ lắc mái chèo trong tay nhanh hơn nữa.

Mặc dù trên đường đi, tên nhóc này có lải nhải một chút nhưng nghe thấy cậu nhóc cứ luôn mồm gọi “phụ thân”, trong lòng nam nhân to lớn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tiếng “phụ thân” này dường như đã gọi vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim hắn.

“Phụ thân, cố lên! Nó trôi đến trước mặt chúng ta rồi kìa!”

Viên Bảo vui mừng hét lên.

Nam nhân to lớn im lặng không nói gì, cắn răng chèo thuyền nhanh hớn!

......

Vào buổi tối, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đuổi theo đến bên bờ sông.

Đang lúc thủy triều lên, Mặc Diệp ra lệnh cho người chuẩn bị thuyền, nhưng lại bị Vân Quán Ninh túm lấy: “Hiện tại sẽ có nguy hiểm, chờ thêm đã.”

Như Mặc đã đưa người tới canh giữ lối vào Hương Thành và Núi Tây Hương, Vân Quán Ninh tin rằng nam nhân to lớn đó cho dù có vội vã đến đâu cũng sẽ lao vào tay Như Mặc mà thôi!

Nàng lấy bản đồ ra và cẩn thẩn quan sát, phía đông của Hương Thành ở gần Đông Quận, còn phía tây thì giáp với Tây Quận.

Cách Bắc Quận một con sông to lớn mạnh mẽ, con sông này cũng trôi vào sông lớn.

Sông lớn chảy ra biển.

Do đó, sông này về đêm sẽ có triều cường.

“Tại sao?”

Mặc Diệp không hiểu.

Trong lòng hắn, tìm được con trai của mình mới là điều quan trọng nhất!

Nguy hiểm cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một con song thôi mà!

Bên ngoài kinh thành còn có một con sông Ngự, nhưng chưa từng có thủy triều lên. Vì vậy, hắn không biết thủy triều lên là gì, cũng không biết tại sao khi thủy triều lên lại không thể ra khơi...

“Thủy triều lên rất nguy hiểm, sau khi thủy triều xuống hẳn đuổi theo.”

Những lời của Vân Quán Ninh rất súc tích.

Cho dù trong lòng Mặc Diệp có gấp đến mức nào đi chăng nữa, nhưng Vân Quán Ninh đã lên tiếng, hắn đành ngoan ngoãn đứng đó và chờ đợi.

“Khi nào thì thủy triều mới xuống?”

Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Quán Ninh.

Nàng không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào dòng sông, trong đôi mắt của nàng dường như đang phát ra một tia sáng kỳ lạ...

Nhìn thấy điều này, Mặc Diệp càng thêm lo lắng!

Hắn không biết tại sao Vân Quán Ninh lại đột nhiên đuổi theo bọn họ, nhưng khi hắn rời khỏi vương phủ, Vân Quán Ninh rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh, Dương thái y cũng nói rằng tình hình của nàng rất phức tạp.

Nàng không chỉ đuổi theo hắn mà thậm chí còn có trạng thái tinh thần còn tốt hơn hắn.

Nữ nhân này có thực sự có khả năng làm phép à?!

Đột nhiên, con ngươi của Vân Quán Ninh nhíu chặt lại!

Nàng không quan tâm đến nguy hiểm thủy triều đang dâng cao, lao thẳng xuống nước!

“Ninh Nhi! Nàng đang làm gì vậy!”

Mặc Diệp lo lắng muốn kéo nàng lại, nhưng Vân Quán Ninh bước đi rất nhanh.

Hắn chỉ đành theo phía sau: “Ninh Nhi!”

Nước sông vào mùa xuân vẫn còn lạnh buốt thấu xương.

Mặc Diệp đường đường là một nam tử hán, nhưng hắn còn cảm thấy nước sông lạnh thấu xương. Nói chi đến một cô nương như Vân Quán Ninh, hai chân của nàng vừa chìm vào trong nước, dường như có vô số mũi kim bạc đâm vào bắp chân nàng.

Nàng nghiến răng, nhanh chóng tiến lên vài bước.

Sau đó nghiêng người, hai tay nâng một chiếc thuyền giấy nhỏ lên...

“Đó là Viên Bảo, là Viên Bảo!”

Vân Quán Ninh sung sướng bật khóc!

Nàng quay người, đôi mắt lấp lánh: “Mặc Diệp ngài nhìn này, đây là manh mối mà con trai để lại cho chúng ta đấy!”

Lần này, Mặc Diệp không chắc lắm.

Dù sao thì, hắn cũng có thể gấp thuyền giấy, không rõ ràng như để lại manh mối bằng nét viết.

Hắn nhận lấy chiếc thuyền giấy, vẻ mặt phức tạp.

Ngay khi hắn đang định nói, nhưng bọn họ nhìn thấy một thứ gì đó trôi dạt về phía bọn họ khi dòng sông trôi vào bờ. Vân Quán Ninh vội vàng bơi tới, chỉ thấy hai con hạc giấy nhỏ...

Nàng tóm lấy con hạc giấy, nhất thời ngâm mình trong nước nàng quên cả việc quay lại.

Mặc Diệp theo sát ở phía sau, nhìn thấy con hạc giấy trên tay nàng hắn liền sững sờ.

“Đó là manh mối con trai để lại.”

Lần này, Mặc Diệp chắc chắn nó là do Viên Bảo làm.

“Ninh Nhi...”

Chưa kịp nói xong, Vân Quán Ninh vừa định đứng dậy, nhưng đã rơi thẳng xuống nước!

“Ninh Nhi!”

Mặc Diệp kêu lên, vội vã vớt nàng lên khỏi mặt nước rồi nhanh chóng bơi trở lại bờ sông.

Ám vệ đã nhóm lửa lên rồi, Mặc Diệp nhìn khuôn mặt dần tái nhợt và trở nên trắng bệch không còn màu sắc gì của Vân Quán Ninh, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực rất đáng sợ.

Hắn sợ rằng nếu Vân Quán Ninh nhắm mắt lại như thế này, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa...

“Ninh Nhi, Ninh Nhi!”

Hắn vội vàng tóm lấy người nàng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt nàng, nhưng đáng tiếc là từ đầu đến cuối đôi mắt của Vân Quán Ninh đã nhắm nghiền, không bao giờ tỉnh dậy.

“Mời đại phu, mời đại phu!”

Mặc Diệp hoảng loắn, đứng dậy, điên cuồng gầm lên với ám vệ: “Mau lên!”

Nơi này cách Dực Thành và Hương Thành rất xa.

Cho dù có mời đại phu, cũng không biết Vân Quán Ninh có thể kiên trì được đến lúc đó hay không...

Mặc Diệp ngồi bên đống lửa ôm Vân Quán Ninh đang hôn mê bất tỉnh, toàn thân run lên bần bật. Cũng không biết là do người ướt và quá lạnh, hay vì sợ mất mát.

“Ninh Nhi, nàng mau tỉnh lại đi.”

Hắn thì thầm vào tai nàng: “Chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, nàng muốn xử lý ta như thế nào cũng được!”

“Ta có lỗi với nàng, có lỗi với Viên Bảo. Lúc đầu nàng đã nói rất đúng. Ta chỉ là một con người đáng khinh kiêu căng ngạo mạn. Ta làm gì cũng không tốt, không thể bảo vệ được ai cả...”

Một giọt nước mắt lớn rơi xuống mặt Vân Quán Ninh, rồi rơi xuống đất.

Mặc Diệp ôm chặt lấy nàng, cả người khẽ run lên.

Rõ ràng là hắn đã gắng sức tiến về phía trước, vì để mang lại cho Vân Quán Ninh và Viên Bảo một cuộc sống an yên, đi tranh giành những thứ hắn không muốn tranh giành.

Hắn không giỏi biểu hiện, đó giờ chỉ chọc cho Vân Quán Ninh tức giận.

Vì để thành công, hắn đã dành quá ít thời gian ở bên cạnh hai mẹ con họ.

Hắn biết trước đây hắn đã sai rồi, nhưng không phải lúc nào hắn cũng cầu xin Vân Quán Ninh tha thứ, chỉ dùng những hành động thiết thực để chứng minh rằng hắn yêu nàng, yêu Viên Bảo.

Một ngày nào đó, hắn sẽ dâng những điều tuyệt vời nhất trên thế giới này đến trước mặt nàng.

Để nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất ở Nam Quận này...

Nàng nhất định sẽ biết hắn chân thành!

Chỉ đáng tiếc là hiện tại nói cái gì cũng đã muộn rồi.

Vân Quán Ninh không thể nghe thấy.

Không những nàng không thể nghe thấy giọng nói của hắn, mà ngay cả hơi thở dường như cũng đang dần yếu đi.

Khuôn mặt của Mặc Diệp biến sắc, ngón tay run rẩy thăm dò mũi của Vân Quán Ninh... Hơi thở của nàng dường như hoàn toàn không còn nữa!