Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 92: Bị đồ ĂN NGON CHINH PHỤC



Rất nhanh, Mặc Phi Phi bước vào Thanh Ảnh Viện.

Vân Đinh Đinh nói nàng ấy là người ngoài, không muốn quấy rầy chuyện của bọn họ, vì vậy nàng ấy quay trở lại phòng. Bữa trưa hôm nay chỉ có hai người Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi.

Bây giờ có thể coi là dao kề trên cổ rồi.

Vân Quán Ninh vừa dặn dò di chuyển chậu than ra hành lang ngoài cửa vừa chuẩn bị nguyên liệu.

Linh hồn của thịt nướng chính là thịt.

Thịt gà, thịt bò, thịt cừu, thịt lợn, thịt cá,... Nướng tất cả các loại thịt!

Cũng không thể thiếu rau sống và đồ uống trái cây.

Khi Mặc Phi Phi bước vào, Vân Quán Ninh đang làm nước ép táo chua ngọt khoái khẩu.

Sau khi ăn thịt nướng, uống nước ép táo để bớt ngấy còn khiến ăn ngon miệng hơn.

Thịt đã được ướp xong, bà Trương và nha hoàn đang chuẩn bị rau sống. Vân Quán Ninh vừa mang nước ép táo lên thì Mặc Phi Phi bước vào.

"Đây là cái gì?"

Nhìn đồ uống có màu sắc quái dị, nàng ta nhíu mày: "Không phải ngươi muốn nhân cơ hội này hạ độc ta đấy chứ?"

Vân Quán Ninh: "..."

Thành kiến của tiểu cô này đối với nàng, sợ rằng cả đời này cũng không thể thay đổi được.

Nàng uống một ngụm, dùng hành động chứng minh không có độc.

Nhìn thấy đám người hạ nhân ra vào bận rộn với công việc, Mặc Phi Phi lộ ra vẻ tò mò: "Ngươi làm cái gì vậy? Sao lại bê chậu than ra bên ngoài, không hoan nghênh bổn công chúa vào phòng ngồi?"

"Cửu công chúa, ngươi có thể nghĩ mọi thứ tốt hơn được không?"

Vân Quán Ninh bất lực giải thích: "Ta định làm thịt nướng, vừa hay muốn mời ngươi nếm thử."

"Thịt nướng? Đó là cái gì?"

Mặc Phi Phi đầy hoài nghi.

Vân Quán Ninh không giải thích gì thêm, chỉ tự tay cố định vỉ nướng.

Không có vỉ nướng chuyên dụng nên chỉ có thể thay thế bằng một miếng lưới thép và vệ sinh sạch sẽ.

Nàng bôi dầu lên trên và đặt những miếng thịt đã thái lên đó. Miếng thịt bò đã được tẩm ướp đặt lên, dầu và lửa va chạm, nhanh chóng tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.

Mặc Phi Phi ngây người!

Nàng ta thừa nhận, nàng ta không phải là công chúa sành ăn.

Bình thường cũng ăn nhiều đồ chay, không có hứng thú với các món thịt.

Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi hương không thể cưỡng lại được, nàng ta lại có ý muốn thèm ăn thịt chưa từng thấy!

Nàng ta không khỏi nuốt nước miếng, ngồi xuống đối diện với Vân Quán Ninh: "Đây là món gì?"

"Đây là thịt nướng, đảm bảo ngươi ăn xong sẽ không quên được mùi vị này."

Vẻ mặt Vân Quán Ninh đầy tự hào.

Không nói những thứ khác, trù nghệ mà nàng mang theo từ thế kỷ 21 đến, ngay cả Mặc Diệp cũng không thể cưỡng lại việc trở thành một người thích ăn uống, huống chi là Mặc Phi Phi?

"Bổn công chúa sẽ không như vậy."

Mặc Phi Phi vẫn đang kiên trì với "ranh giới" của mình.

Nàng ta không thích ăn thịt, nàng ta tuyệt đối sẽ không ăn thịt!

Cho dù nó có mùi thơm hơn nữa...

Rất nhanh Vân Quán Ninh đã nướng xong một đĩa, nàng đưa đĩa cho Như Yên, dặn dò mang đến cho Vân Đinh Đinh.

Vân Đinh Đinh vẫn đang điều dưỡng, không thể ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ và cay. Nàng đã sai người chuẩn bị thức ăn có nguyên liệu thuốc cho nàng ấy, nhưng vẫn muốn để nàng ấy nếm thử một chút.

Quay đầu lại, thấy Mặc Phi Phi đã tự mình bắt đầu rồi.

Nhưng vì nóng đến mức suýt bỏng lưỡi, nàng ta vội đặt đũa xuống, cau mày nhìn miếng thịt trên đĩa.

Thấy mình bị Vân Quán Ninh bắt tại trận, nàng ta mỉm cười xấu hổ.

Dáng vẻ này trông rất dễ thương.

Vân Quán Ninh cười nhẹ, nhặt lá xà lách rửa sạch bên cạnh, dùng đũa gắp miếng thịt, chấm vào nước chấm rồi đặt vào lá xà lách.

Nàng cuộn lá xà lách lại, đưa cho Mặc Phi Phi: "Thử xem?"

"Này, rau này không phải sống đấy chứ? Ăn được không?"

Mặc Phi Phi bán tín bán nghi nhận lấy.

Trong lúc hỏi, Vân Quán Ninh đã cuộn một miếng thịt khác.

Nàng vẫn sẽ trả lời Mặc Phi Phi như lúc nàng ta hỏi nước ép táo có độc hay không, trực tiếp đút vào miệng.

Dùng hành động thay vì trả lời là cách giải thích trực tiếp nhất.

Thịt nướng đưa vào miệng, mùi vị thơm lừng, kèm theo vị ngon của rau xà lách. Vân Quán Ninh không nhịn được nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.

Đã rất lâu rồi nàng không được ăn thịt nướng.

Hôm nay được thỏa mãn rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của nàng lúc ăn, Mặc Phi Phi nhìn miếng thịt trong tay, chậm rãi đút vào miệng.

Nàng ta cắn một miếng nhỏ, chuẩn bị sẵn tâm lý nếu đồ ăn không ngon...

Nhưng sau đó, hương vị kỳ lạ khiến nàng ta không thể kiềm chế được nữa!

Mặc Phi Phi kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh: "Món ăn này ngon quá! Tẩu tử, ngươi học cách nấu ăn này từ ai vậy? Bổn công chúa chưa từng biết còn có thể ăn thịt như vậy?"

"Còn rau này, có thể ăn sống được?"

"Ngự trù trong cung e rằng không thể làm ra hương vị này, đúng chứ?"

"Tẩu tử, ta thực sự phục ngươi rồi! Không vì thứ gì khác, chính là vì trù nghệ tài giỏi của ngươi!"

Mặc Phi Phi đã quên đi sự kiêu căng tôn quý ngày thường, bắt đầu ăn như hổ đói.

Vừa ăn ngốn nga ngốn nghiến, vừa mơ hồ nói: "Chẳng trách Thất ca ca của ta lại sủng ái ngươi, chắc hẳn cũng bị trù nghệ của ngươi chinh phục rồi!"

Nàng ta dường như đã quên mất ăn Tết với Vân Quán Ninh.

Cứ một hồi lại "tẩu tử", nói ra rất tình cảm.

Rõ ràng, Mặc Phi Phi đã bị đồ ăn ngon chinh phục rồi.

"Cái này đã là gì?"

Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng, nói khoác mà không biết ngượng: "Nếu ta đã dám nói bản thân là trù nghệ tài giỏi, ta sẽ làm một bữa ăn còn ngon hơn cả thịt nướng."

"Ngươi đã ăn lẩu bao giờ chưa? Lẩu cũng không biết ư? Đã từng nghe nói đến món pizza beefteak chưa?"

Đương nhiên Mặc Phi Phi chưa từng nghe nói qua!

Nàng ta ngạc nhiên nhìn Vân Quán Ninh, lúc sau mới giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là tẩu tử, lợi hại!"

"Để hôm khác, ta đến nếm thử xem?"

Nếm thử những món ngon kỳ lạ mà nàng ta chưa bao giờ nghe nói đến!

"Không thành vấn đề!"

Vân Quán Ninh đắc ý nở nụ cười: "Thực ra hiện tại chúng ta vẫn thiếu bầu không khí đó, nếu có rượu xái hoặc rượu nồng độ cao... Ít nhất, là bia hoặc rượu vang cũng được!"

Theo lời của nàng, những loại rượu này đã xuất hiện trong không gian.

Nhưng nàng sợ công chúa say rượu, Đức phi sẽ không tha cho nàng.

Mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu sẽ ngày càng sâu đậm hơn.

Vì vậy nàng cũng chỉ là nghĩ xong rồi thôi, trong lòng nghĩ sau này nàng sẽ cùng Mặc Diệp ăn thịt nướng, nàng có thể cho hắn nếm thử những loại rượu hảo hạng này.

Mặc Phi Phi nhìn ánh mắt của nàng, càng thêm kinh ngạc.

Ngoài ra còn có một tia ngưỡng mộ mà không dễ dàng phát nhận ra.

Đó là ánh mắt sau khi bị đồ ăn ngon chinh phục...

Bữa thịt nướng hôm nay đã giải quyết chuyện không vui giữa nàng và Mặc Phi Phi.

Vân Quán Ninh cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Bữa thịt nướng của hai người kéo dài từ trưa cho đến chiều. Cả hai trạc tuổi nhau, nói chuyện trên trời dưới biển, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách lại với nhau hơn.

Mặc dù là tháng giêng, nhưng trước khi trời nhá nhem tối, một trận tuyết nhẹ khác đã rơi xuống.

Đèn dưới mái hiên bật sáng, tuyết rơi dưới ánh đèn rất đẹp.

Như Yên cầm chiếc đèn lồng đi vào: "Vương phi, vương gia và tiểu công tử đã trở về."

"Tiểu công tử?"

Hai má Mặc Phi Phi ửng hồng, nghe được ba chữ "Tiểu công tử", nghi ngờ nhìn Vân Quán Ninh: "Ngươi thực sự cùng gia đinh kia sinh con sao?"

Nàng ta biết chuyện đó từ miệng của Tần Tự Tuyết và Đức phi.

Nhưng nàng ta chưa từng tận mắt nhìn thấy đứa “con riêng” kia.

Vừa nói xong, thấy Mặc Diệp ôm Viên Bảo bước vào Thanh Ảnh Viện.

Nhìn thấy khuôn mặt của Viên Bảo, Mặc Phi Phi trố mắt nhìn, đôi đũa trong tay rơi xuống đất “loảng xoảng”!