Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 99: Lật mặt Tần Tự Tuyết



Người đuổi theo xe ngựa chính là Như Ngọc.

Vẻ mặt hắn ta vui vẻ vén rèm xe ngựa lên, khung cảnh bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt Tần Tự Tuyết.

Chỉ thấy Vân Quán Ninh ngồi trên đùi Mặc Diệp, hai tay đang hung hăng bóp mặt hắn: "Mặc Diệp! Sao vẫn chưa cắt đứt vận đào hoa thối nát của chàng vậy?"

Sau khi phát hiện rèm xe ngựa bị vén ra, lúc này nàng mới quay người lại: "Doanh Vương phi, trùng hợp ghê!"

Chữ "trùng hợp" này của nàng dùng rất đúng lúc.

Nhưng nàng vẫn không rời khỏi đùi của Mặc Diệp.

Còn hai tay Mặc Diệp thì vòng qua eo nàng, lúc này đang ôm lấy eo của nàng, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.

Dáng vẻ mặc cho nàng làm xằng làm bậy với mình...

Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt nàng ta sắp mù cả rồi!

Nàng ta không thể nào ngờ được, Vân Quán Ninh vậy mà cũng ở trong xe ngựa?

"Minh Vương phi? Sao, sao muội cũng ở đây?"

Tần Tự Tuyết giật mình, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng nước mắt trong hốc mắt thế nào cũng không chảy ra được. Nàng ta giống một con nai nhỏ bị giật mình, kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh.

Cái đồ vô dụng Tử Tô này!

Rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?

Không phải nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Diệp tiến cung, không hề có Vân Quán Ninh đi theo sao?

Vậy người trước mắt kia là quỷ sao?

Nàng ta liếc mắt oán hận nhìn về phía Tử Tô ở đằng sau, thật muốn chất vấn ngay lập tức rốt cuộc là chuyện gì.

Tử Tô cũng không ngờ Vân Quán Ninh lại ở trong xe ngựa, bỗng chốc bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía!

Xong đời rồi!

Ả ta đang gào khóc trong lòng.

Vân Quán Ninh bật cười khanh khách: "Phải đó Doanh Vương phi, ngày nào ta cũng phải tiến cung bắt mạch cho hoàng thượng, tẩu nói xem sao ta lại ở đây?"

"Xem ra sau này Doanh Vương phi muốn thổ lộ với vương gia nhà ta, vẫn phải chọn ngày lành tháng tốt đó."

Nói xong, nàng lại ngoảnh đầu đợi Mặc Diệp, hung dữ hỏi: "Đúng không? Vương gia?"

Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người của nàng, Mặc Diệp thầm nghĩ: Nữ nhân này diễn sâu quá rồi nhỉ?

Nhưng vẫn rất phối hợp gật đầu: "Vương phi nói đúng lắm."

"Vậy vận đào hoa thối nát này của chàng, rốt cuộc là chàng tự cắt, hay là để thiếp cắt cho chàng?"

Vân Quán Ninh tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.

"Đều là lỗi của bổn vương, bổn vương tự mình cắt."

Thái độ nhận lỗi của Mặc Diệp rất tốt.

Cảnh này lọt vào trong mắt Tần Tự Tuyết, trong lòng nàng ta lại càng thấy khó tả hơn.

Nàng ta không biết nên nói, rốt cuộc là Mặc Diệp cưng chiều Vân Quán Ninh, cho nàng tự tin để làm xằng làm bậy như vậy, hay là nói Vân Quán Ninh rất biết cách dạy phu quân nữa...

Tóm lại, trước mặt Mặc Hồi Phong, nàng ta chưa từng được đối đãi như vậy!

Trong lòng thấy chua xót, đồng thời cũng nảy sinh sự ghen ghét Vân Quán Ninh điên cuồng từ tận đáy lòng.

Sau khi có được câu trả lời của Mặc Diệp, Vân Quán Ninh lúc này mới rời khỏi đùi của hắn.

Nàng khẽ hừ một tiếng, mắt liếc sang phía Tần Tự Tuyết.

Chỉ thấy nàng ta đang siết chặt chiếc khăn gấm trong tay, khăn gấm cũng bị vắt đến biến dạng từ lâu... lúc này nàng mới hài lòng cong khóe môi lên: "Doanh Vương phi."

"Chắc hẳn khi nãy tẩu còn có chuyện gì đó, muốn nói với vương gia nhà ta sao?"

"Chi bằng nói ra để bọn ta cùng nghe thử?"

Vân Quán Ninh ngồi bên cạnh, vô cùng thích thú nhìn nàng ta: "Tốt nhất là gọi hết mấy người phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi đến, mọi người cùng nghe mới náo nhiệt!"

Nghe vậy, vẻ mặt Tần Tự Tuyết bỗng chốc tái mét!

Rất lâu trước đây, trong tiệc mừng sinh thần của Đức Phi, nàng ta đã từng giao thủ với Vân Quán Ninh một lần.

Tiểu tiện nhân này quả thật đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Lần đó nàng ta đã rất kinh ngạc.

Tuy rằng những hành động đằng sau của nàng ta đều được Mặc Hồi Phong ngầm đồng ý, nhưng Mặc Tông Nhiên và Triệu hoàng hậu bọn họ lại không biết!

Nếu để bọn họ biết được, sau khi nàng ta gả cho Mặc Hồi Phong, sinh cho hắn ta hai đứa con gái, vậy mà lại còn nhung nhớ đến Mặc Diệp, thậm chí còn công khai tranh giành với Vân Quán Ninh...

Thân phận Doanh Vương phi này của nàng ta, sợ là cũng làm đủ rồi.

Ngay cả cái mạng nhỏ cũng sợ không giữ được!

Đến lúc đó, không những không thể tiêu diệt Vân Quán Ninh, ngược lại còn tác thành cho Vân Đinh Lan và Mặc Hồi Phong.

Kết quả thế này lại có tính hủy diệt đối với nàng ta!

Nghĩ đến đây, cơ thể Tần Tự Tuyết hơi loạng choạng, suýt chút đã ngã xuống đất.

Nàng ta vội nhìn về phía Vân Quán Ninh, ánh mắt vô cùng lúng túng: "Không, không cần đâu! Ta còn có chuyện phải đi trước."

Thấy nàng ta vội vàng muốn đi, Vân Quán Ninh gọi nàng ta lại: "Doanh Vương phi đừng đi mà! Không phải tẩu còn có chuyện muốn với vương gia nhà ta sao? Tẩu chờ đã, ta không gọi người đến là được."

Nàng khẽ mỉm cười: "Có phải vừa nãy tẩu muốn nói, bây giờ cuộc sống của tẩu rất đau khổ."

"Vì vậy muốn tìm một bờ vai để dựa vào?"

Nàng nói thẳng ra lời trong lòng của Tần Tự Tuyết.

Nhưng Tần Tự Tuyết lúc này đâu dám thừa nhận?

Nàng ta vội vàng lắc đầu: "Không, ta không có..."

"Vừa nãy tẩu còn nói trái tim của tẩu vẫn đang ở chỗ vương gia nhà ta đó! Lẽ nào đều là nói dối, muốn để cho vương gia nhà ta đồng cảm thôi sao? Trái tim của tẩu ở đâu?"

Vẻ mặt Tần Tự Tuyết càng thêm lúng túng, Vân Quán Ninh bèn cười vui vẻ hơn.

"Ta không có, không phải!"

Tần Tự Tuyết phủ nhận liên tục.

"Vận may của ta hôm nay thật tốt, lại có thể bắt gặp đúng lúc Doanh Vương phi thổ lộ lòng say mê với vương gia nhà ta."

Vân Quán Ninh cười lạnh lùng.

Những lời này khiến Tần Tự Tuyết nhớ đến chuyện trong đình nghỉ mát, vào buổi tiệc mừng sinh thần của Đức Phi tối hôm đó.

Cảm giác quẫn bách, xấu hổ và giận dữ lẫn lộn, khiến nàng ta không biết giấu mặt vào đâu, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!

Vân Quán Ninh tặc lưỡi: "Phải nói là Doanh Vương phi cũng say mê thật, gả cho Doanh Vương bốn năm rồi, vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên vương gia nhà ta."

Nàng khẽ vỗ tay, giống như đang vỗ tay cho Tần Tự Tuyết.

Nhưng lời tiếp theo đã khiến Tần Tự Tuyết giống như đặt mình trong hầm băng, thật muốn xé cái miệng của Vân Quán Ninh!

Chỉ nghe nàng cười khanh khách vài tiếng, sau đó bỗng nhiên nói: "Nếu tẩu đã nhớ mãi không quên vương gia nhà ta, vậy mấy năm nay sao tẩu có thể chịu đựng được?"

"Hai nữ nhi đó của tẩu, lại được sinh ra như thế nào?"

"Lẽ nào là Doanh Vương cưỡng dâm tẩu sao?"

"Ầm" một tiếng.

Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy máu trên cơ thể lập tức xộc lên đỉnh đầu, nàng ta ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Vân Quán Ninh.

Những lời thẳng thắn và xấu hổ như vậy, rốt cuộc một nữ nhân sao lại có thể nói ra mà không biết ngượng!

Lại còn ở nơi đông người như vậy!

Vẻ mặt Tần Tự Tuyết không còn chút máu, rất nhanh gương mặt đã trở nên xám xịt, chỉ cảm thấy những lời vừa nãy quá chói tai, không nhịn được run rẩy giơ tay chỉ vào Vân Quán Ninh: "Muội, muội..."

"Ta làm sao? Ta nói sai sao?"

Vân Quán Ninh nhướng mày, không thèm để ý: "Không phải Doanh Vương cưỡng dâm tẩu, lẽ nào là mê hoặc tẩu sao?"

Lúc này, ngay cả vẻ mặt của Mặc Diệp đang ngồi cạnh nàng cũng hơi mất tự nhiên.

Hắn khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ninh Nhi, đừng nói bậy."

Tử Tô cũng cứng đơ tại chỗ, giống như đang chịu ngũ lôi oanh đỉnh.

Như Ngọc kinh ngạc nhìn Vương phi nhà mình, trong lòng vô cùng bái phục nàng.

Lợi hại!

Vương phi thật lợi hại! (Tiếng vỡ òa)

Trong lòng hắn đang kêu gào tiếp sức cho Vân Quán Ninh, nóng lòng muốn nói chuyện này cho Như Mặc và Như Yên. Để bọn họ biết được tiết mục Vương phi nhà mình lật mặt Doanh Vương phi, đúng là quá đặc sắc!

Thấy Tần Tự Tuyết lung lay sắp ngã không nói nên lời, Vân Quán Ninh bèn giễu cợt.

Trí nhớ của Doanh Vương phi này đúng là không tốt lắm, chưa được bao lâu lại đến trêu chọc nàng.

Hôm nay phải khiến nàng ta ghi nhớ thật kỹ!

Nàng nhấc tay chống cằm, như đang suy nghĩ điều gì nhìn Tần Tự Tuyết: "Nếu Doanh Vương phi đã một lòng say mê vương gia nhà ta, chi bằng hãy chứng minh lòng say mê của tẩu một chút đi?"

"Chứng minh?"

Tần Tự Tuyết nhíu mày thật chặt, trong lòng có linh cảm chẳng lành: "Chứng minh thế nào?"