Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 290: Sợi dây sẹo



Mộ Dung Khanh đến đảo người điên, Tiêu Thác và ngự y đang chế thuốc, thấy hắn đi tới nhướng mắt lên hỏi: "Tìm được chưa?”

Mộ Dung Khanh lắc đầu, ngồi xuống, nhìn viên thuốc trong tay.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Thác như dần mờ đi: "Không tìm được à?"

Mộ Dung Khanh không nói gì, trên mặt không chút biểu cảm.

Tiêu Thác cảm thấy khó chịu: "Thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ được nàng."

Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, người có lỗi với nàng nhất, mới là hắn.

Hắn đã lường trước đủ loại nguy hiểm, nhưng vì hắn quá tin tưởng vào Trần thái quân, bà ta nói phái đi mười hai vị tướng quân của Trần gia, trong lòng hắn an tâm mà tưởng rằng Thương Mai có thể bình an trở về.

Tuy nhiên, hắn lại không biết rằng, mười hai tướng quân của Trần gia sau khi xuất thành không lâu thì đã biến mất không tung tích, cho đến bây giờ vẫn chưa trở vâ.

Hắn ý thức được gian khổ, nhưng lại không muốn buông bỏ cục diện rối tung trong Kinh Thành.

Tiêu Thác nhìn hắn: "Trước khi nàng ấy bị nước xoáy cuốn đi, có nói một câu, bảo ta truyền lại cho vương gia."

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Nàng ấy nói gì?"

Tiêu Thác thì thào: “Nàng kêu ta nói với vương gia, nàng thích ngài. "

Đau đớn dâng lên tận mắt, hắn nở nụ cười, nụ cười vô cùng trẻ con, cổ họng khô khốc: “Bổn vương cho rằng, cả đời này nàng ấy sẽ không nói ra.

“Nàng ấy bị trúng tên, đương nhiên biết bản thân không thể sống được.” Tiêu Thác vẫn chưa nói ra điểm này, là vì, mọi người đều đang hi vọng, hắn ta không nỡ nói ra.

Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi thở khó khăn: “Cái gì?”

"Phải, khi chúng tôi đang chạy trốn, sát thủ phóng tiêu trúng vào tay phải nàng ấy. Ta đưa theo nàng ấy, vì không muốn liên lụy ta nên đã rơi vào vòng xoáy, nàng ta đẩy ta ra, trước khi bị dòng nước cuốn đi, còn nói với ta, bảo ta trốn đi mang phương thuốc này về, sau đó bảo ta nói với người, nàng ấy thích người.” Đến giờ hắn ta vẫn không hiểu, tại sao đột nhiên lại có xoáy nước.

Hy vọng của Mộ Dung Khanh đã hoàn toàn bị dập tắt, biển sâu còn nguy hiểm hơn cả rừng núi, hắn biết, đừng nói là không bị thương, cho dù không bị thương muốn sống trở ra cũng rất khó.