Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 600: Thuyết phục tần châu



Tần Châu lạnh lùng nói: “Ngươi có suy nghĩ gì, tự ngươi biết lấy, bổn tướng cũng không muốn nói ra, có những chuyện mọi người hiểu trong lòng là được, chỉ là có câu này, bổn tướng phải nói ra, có bổn tướng ở đây, bất kỳ âm mưu nào của ngươi cũng không thực hiện được, còn nữa, nếu như hôm nay ngươi đến tìm bổn tướng, chỉ là để nói lời nhảm, vậy thì không cần đâu.”

Thương Mai nhìn nàng ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nói nhảm? Được, vậy xem như ta nói nhảm đi, nếu đã như vậy, ta cũng không phiên nói nhảm thêm một chuyện cho ngươi nghe, Tào Tập sắp xếp cho tất cả dân bị nạn ở An Thành, nhưng mà, không có lương thực, không có đại phu, không có thuốc men, An Thành chỉ là một đống hoang tàn, vốn dĩ không cách nào chứa được nhiều người như vậy, những người này sau khi vào đó, thì sẽ không bước ra được nữa, thế giới này, thứ mà tàn bạo hơn tội ác chính là sự lạnh nhạt, là nhìn mà không thấy, anh hùng trong lòng của bá tánh Bắc Mạc như ngươi, cứ tin tưởng hoàng đế các ngươi, tin tưởng hắn sẽ từ bỏ tấn công Đại Chu, bảo vệ bá tánh vùng thiên tai.”

Trong lòng Tần Châu đang dậy sóng cực lớn, nhưng mà mặt không có biểu cảm gì.

Những lời Hạ Thương Mai nói, thực ra nàng ta đã từng nghĩ qua, nhưng nàng ta không dám nghĩ nhiều, bởi vì, đây thực sự là những chuyện khiến người khác rợn cả người.

Nhưng mà, quan sát mọi thứ, suy đoán này là gần đúng nhất.

Bởi vì vào lúc này, tăng thêm thuế má, để bá tánh thu hoạch sớm, lấy sạch những gì bá tánh có, số lương thực này, số ngân lượng này, cuối cùng sẽ đi về đâu?

Bây giờ số lương thực được chuẩn bị xong đều đã vận chuyển đến biên cương, vậy thì, những người dân bị nạn ở An Thành, sẽ ăn gì đây?

Sắc mặt nàng ta cuối cùng cũng thay đổi vài phần, sau đó vỗ bàn một cái, lớn tiếng hét lên: “A Cảnh!”

Một bóng hình màu đen nhanh chóng đẩy cửa bước vào, chắp tay đứng đó: “Tướng quân!”

“Lập tức đi điều tra xem Hộ bộ có vận chuyển lương thực và thuốc men đến An Thành không, xem thử hoàng thượng đã sắp xếp đại phu gì đến An Thành.” Tần Châu hạ lệnh.

“Dạ!” A Cảnh nhận lệnh, lui ra ngoài.

Tần Châu nhìn chằm chằm Thương Mai, lạnh lùng nói: “Bổn tướng tạm thời tin ngươi một lần, cho người đi điều tra, nếu như phát hiện ngươi lừa gạt bổn tướng, cho dù ngươi có...” Nàng ta nhìn sợi dây sẹo trên cánh tay Thương Mai một cái: “Cho dù có sợi dây thần đó trong tay, cũng đừng hòng ra khỏi phủ Tướng quân.”

Thương Mai đáp: “Ngươi cứ đi điều tra đi, tốt nhất điều tra mọi chuyện rõ ràng, ta chỉ sợ ngươi không điều tra, chỉ là, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, nếu như ngươi điều tra ra được mọi chuyện đúng như lời ta nói, ngươi sẽ làm gì?”

Tần Châu im lặng một hồi, chau chặt hàng mày, sẽ làm gì?

Nàng ta không biết, nhưng mà, nếu như mọi chuyện giống như lời Hạ Thương Mai nói, nàng ta sẽ rất tức giận.

Nhưng nàng ta có thể làm được gì? Thiên hạ khắp nơi là đất của hoàng đế.

Nàng ta chỉ là thần tử.

“Tần Châu, từ cổ trung nghĩa khó vẹn toàn, là trung thành với hoàng đế, hay là hổ thẹn với bá tánh, ta không thể quyết định giúp cô, nhưng mà, làm người quan trọng nhất là không thẹn với lương tâm, chức vị đại tướng quân của ngươi, là do hoàng đế cho ngươi, còn về danh xưng anh hùng, là do bá tánh tin tưởng ngươi, dành tặng cho ngươi, ngươi không phụ lòng hoàng đế, thì sẽ có lỗi với bá tánh, không phụ lòng bá tánh, thì sẽ bất trung với hoàng đế của ngươi, lựa chọn ra sao, ta không nói nhiều, cũng không có quyền nói, nhưng mà, ta hy vọng ngươi sẽ không đưa ra một quyết định khiến ngươi hối hận cả đời.”

Tần Châu nhìn cô, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng bất ngờ.

Mắt Hạ Thương Mai trong trẻo, thẳng thắn, giống như khuyên răn đủ điều, lại giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Tại sao ngươi lại đến Bắc Mạc?” Tần Châu sau khi im lặng một hồi, nhẹ giọng hỏi.

Thương Mai cười khổ: “Nếu nói do bị các ngươi gạt tới, tin không? Thực ra, sau khi chúng tôi phát hiện các ngươi lừa gạt, chúng tôi có thể cứ thế mà đi, nhưng mà, chúng tôi không đi, có biết vì sao không?”

“Vif sao?” Tần Châu nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy môi cô cong lên, nở ra nụ cười khổ bất lực, cô bất lực chuyện gì chứ?

“Bởi vì, ta không có cách nào bỏ mặc sự sống, dọc đường đi tôi nhìn thấy những khu vực sau động đất, những bá tánh mất đi người thân, ánh mắt hoang mang, cần sự giúp đỡ, những căn nhà sụp đổ, thi thể chất như núi, còn có những bệnh nhân trong cơn dịch cần sự cứu chữa, ta có thể đi sao? Đừng nói là biết các ngươi lừa gạt ta, cho dù trước mắt là nơi cực kỳ nguy hiểm, ta cũng sẽ không quay đầu, Tần Châu, cả đời người, có những thứ để theo đuổi cũng có thứ phải gánh vác, mỗi người đều có sứ mệnh của bản thân, ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là sứ mệnh của ta, còn ngươi? Ngươi là Tần Châu bảo vệ đất nước ở trên chiến trường hay là đại tướng quân quỳ trước hoàng đế ở điện Kim Loan xưng thần? Sứ mệnh của ngươi là gì? Điêu ngươi cần gánh vác là gì? Bình thường ta thực sự không muốn nói đạo lý với người khác, bởi vì ta cảm thấy điều ta nói thật ra rất nông cạn, tất cả mọi người đều có thể hiểu được, nhất là ngươi, một người đã ở trên chiến trường vào sinh ra tử hàng ngàn lần, thực ra ngươi hiểu rõ hơn ta.”

Ánh mắt chân thành của Thương Mai, khuôn mặt thê lương.

Cả người Tần Châu run bật, lời của Thương Mai giống như một cây kiếm nhọn, đâm sâu vào tim của nàng ta, đâm xuyên vỏ bọc bên ngoài, đâm vào trái tim được bao bọc bên trong.

Nàng ta nên trung quân hay là nên yêu dân?

Thương Mai nhìn thấy nàng ta có chút rung động, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thể làm gì, hôm nay ta sẽ không đến tìm ngươi, nhưng mà, trước mắt ở Bắc Mạc, có thể đối kháng với hoàng đế, chỉ có ngươi, cho nên, Tần Châu, hôm nay không phải là Hạ Thương Mai ta đến tìm ngươi, mà là tất cả dân bị nạn của vùng thiên tai, là bá tánh của Bắc Mạc đến tìm ngươi, đến xin ngươi, xin ngươi làm chủ cho họ.”

Tần Châu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại bị ánh nhìn của Thương Mai trấn tĩnh lại.

Nhưng mà, nàng ta còn chưa đến mức mất hết lý trí, nàng ta trầm ngâm một hồi, đáp: “Ngươi là đại phu, ngươi nói sứ mệnh

của ngươi là chữa bệnh cứu người, nhưng ngươi còn một thân phận khác, ngươi là vương phi của Nhiếp Chính vương, Mộ Dung Khanh là phu quân của ngươi, cho dù ngươi không có dã tâm, không có ý đồ bất chính với Bắc Mạc, nhưng Mộ Dung Khanh thì sao? Hắn chưa chắc nghĩ giống ngươi, hắn đường đường là Nhiếp Chính vương của Đại Chu, bị gạt đến đây mà không làm gì cũng không rời đi, chịu ủy khuất như vậy, cũng là vì bá tánh Bắc Mạc? Bổn tướng không tin.”

Thương Mai thở dài một hơi, mẹ, tên cứng đầu Tần Châu này, đúng là ngoan cố cực kỳ.

Cô cần một cây thuốc, mới nhịn được không giận dữ lên.

“Đại Chu ta tại sao lại muốn đánh Bắc Mạc các ngươi? Bởi vì các ngươi lấn biên giới, các ngươi có dã tâm, muốn nuốt chửng giang sơn Đại Chu, không có chuyện này, ngươi cảm thấy Đại Chu cần phải đánh nhau với Bắc Mạc sao? Hễ có một tia hy vọng không cần phải khai chiến, Lão Thất cũng sẽ không bỏ qua, ngươi là võ tướng, chẳng lẽ không hiểu trong lòng Lão Thất nghĩ gì sao, ta nói thẳng cho ngươi biết, Lão Thất đang liên lạc với phái chủ hòa bên Bắc Mạc, hy vọng hình thành một thế lực uy hiếp hoàng đế lui binh, cứu trợ, trị quốc, tạo phúc thực sự cho bá tánh Bắc Mạc”

Tần Châu cười lạnh một tiếng: “Dựa vào Nhiếp Chính vương của Đại Chu như hắn sao, đã muốn liên lạc với phái chủ hòa của Bắc Mạc ta? Cho dù liên lạc được thì sao? Cho dù có một thế lực thì sao? Không có binh mã, ép hoàng thượng...”

Nàng ta mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thương Mai: “Cho nên, hôm nay ngươi đến đây tìm bổn tướng, là muốn bổn tướng giúp đỡ các ngươi?”

“Đúng vậy!” Thương Mai gật đầu mạnh mẽ.

“Nực cười!” Tần Châu đập bàn đứng dậy, cười lạnh: “Các ngươi tính toán hay thật đấy, chỉ đáng tiếc, bổn tướng sẽ không bị các ngươi lợi dụng.”

“Ta có phương thuốc chữa bệnh dịch!” Thương Mai nhẹ nhàng nói.

Má!