Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 759: Những năm này ngươi vẫn luôn bắt nạt ta



Tôn Phương Nhi mất tích.

Tin tức này truyền về lại trong cung, Hoàng đế phun ra một ngụm máu tươi, trước mặt bỗng tối sầm, gần như muốn té xỉu, cố nén cơn giận quay cuồng, giọng nói tàn nhẫn ra lệnh: "Tra, tra rõ."

Người không thể ở dưới mí mắt biến mất.

Thi thể của nha đầu kia bị đưa về, nha đầu kia là cung nước quét dọn trước đây ở Hi Vi cung.

Người cung nữ này, vào cung hai năm, đầu tiên là hầu hạ ở trong cung của Nghi quý phi, sau đó sắp xếp ra ngoài, cũng đã hầu hạ Mai Phi, trong nội cung Lương phi cũng đã từng hầu hạ, cuối cùng, lại sắp xếp, đến Hi Vi Cung làm cung nữ quét dọn nửa năm.

Gần như không chút khả nghi.

Mà một cung nữ quét dọn, sau lưng nhất định có người sai sử, nàng ta cam nguyện vì người sau lưng này mà trả giá cả tính mang, hoặc là thật sự trung thành, hoặc là bị người nắm lấy điểm yếu nào đấy.

Nhưng mà, một tiểu cung nữ, điều tra qua giường của nàng ta, không phát hiện gì cả, mà căn cứ vào ghi chép của nội phụ, phụ mẫu của tiểu cung nữ này đều đã mất rồi, chỉ có một người anh trai, người anh trai này sau khi nàng ta bị đưa vào trong cung, cũng không biết tung tích, là người không có bối cảnh không có lai lịch như vậy, có thể bị người bắt được điểm yếu gì?

Lương Thụ Lâm phong tỏa toàn thành, điều tra toàn thành, ngay cả Tây Uyển cũng không bỏ qua.

Hoàng đế luôn biết Thương Mai ở Tây Uyển, vì vậy Lương Thụ Lâm ở đây nhìn thấy cô, cũng không chút bất ngờ.

Ngược lại, Thương Mai nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, hỏi chuyện gì xảy ra, Lương Thụ Lâm cũng không nói gì, chỉ nói là điều tra tội phạm giết người.

Mọi người thái bình giả tạo một lúc, Lương Thụ Lâm rời đi.

Hoàng đế đã giận đến mức xốc phòng của Hi Vi Cung lên, Lương Thụ Lâm quay về bẩm báo không có tin tức gì, Hoàng đế ném một cái cốc đến, ngay giữa trán Lương Thụ Lâm, máu tươi lập tức tuôn ra, hắn ta không dám lau đi, chỉ quỳ trên đất thỉnh tội.

Ngay dưới mí mắt của hắn ta, Tôn Phương Nhi lại biến mất.

Hắn ta không phải là không nghĩ đến Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, nhưng mà, hắn ta vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm vào Nhiếp chính vương phủ và Tây Uyển, mà nếu muốn bày ra một kế hoạch treo đầu dê bán thịt chó lớn như vậy, trong nội cung không có người tiếp ứng là không thể, cho dù trong nội cung có người tiếp ứng, bọn họ nhất định cũng phải đi ra ngoài hoạt động, nhưng mà, dù là Mộ Dung Khanh hay là Tiêu Thác, Tô Thanh, đều không có hoạt động, Hạ Thương Mai vẫn luôn tránh ở Tây Uyển không ra ngoài.

Hắn ta tạo ra vở kịch hồ ly tinh này, ngược lại để bọn họ thoát khỏi hiềm nghi.

Đã không phải Mộ Dung Khanh, vậy sẽ là ai?

Sau cơn cuồng nộ qua đi, hắn ta bắt đầu tỉnh táo tự hỏi.

Tối hôm qua hắn ta ngủ trong nội cung của Mai phi, có thể thấy được, là có người dẫn hắn ta rời đi.

Người dẫn hắn ta rời đi là Mai phi? Tối hôm qua hắn ta vẫn luôn ở lại Nhạc Thanh cung, cho nên không phải nàng ta, đồ ăn không sạch sẽ mà Mai phi ăn, là Nghi quý phi đưa qua.

Mà Nghi quý phi tối hôm qua cũng quỳ cả một đêm ngoài Nhạc Thanh cung, nàng ta cũng không rời đi.

Không phải hai người này, vậy gần như không còn chút manh mối nào.

Còn lại Tần Phi và hoàng hậu, cũng làm không được chuyện này.

Chẳng lẽ Mai phi đau bụng, chỉ là vừa đúng lúc cho người ta cơ hội ra tay? Người đổi từ lúc nào? Dung mạo tương tự như thế, nhất định là dùng thuật dịch dung.

Thuật dịch dung, Hạ Thương Mai am hiểu, nhưng mà, nhưng mà, Hạ Thương Mai bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dùng cô sau lưng bày ra, cũng sẽ có người vì cô làm việc.

Hơn nữa, nếu như trước đó cô có năng lực làm như vậy, Hạ Lâm sẽ không cần phải giả chết, trực tiếp lén xuất cung là được, dù sao, hắn ta cũng không nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm chặt chẽ như Tôn Phương Nhi.

Tuy lúc trước Hạ Lâm phải dùng đến kế giả chết, là do không còn cách nào.

Liên tục ba ngày, trong thành giới nghiêm, cửa thành đóng cửa.

Hắn ta hy vọng, người còn chưa đi ra khỏi thành, chỉ cần còn ở trong thành, vậy thì còn hy vọng tìm đến.

Lương Thụ Lâm đi qua vương phủ, Mộ Dung Khanh đúng là đang ở vương phủ, mà hơn nữa, cao thấp vương phủ cũng lật qua mấy lần, không tìm được Tôn Phương Nhi.

Ba ngày ngắn ngủi, cấm quần gần như đều bới mỗi mảnh đất trong thành mấy lần, Tôn Phương Nhi giống như là bốc hơi, không chút dấu vết.

Lục soát năm ngày, cuối cùng, Hoàng đế dần dần hết hy vọng rồi, hắn ta biết, năm ngày này qua đi, hắn ta không còn có thể tìm được Tôn Phương Nhi nữa.

Hắn ta bị bệnh, Hi Vi cung đóng cửa điện, Hoàng đế từ lúc lành bệnh đến nay, lần đầu tiên, không lâm triều.

Không khí căng thẳng trong nội cung chỉ cần chạm là nổ, đừng nói là hậu phi, mặc dù là cung nhân đều cẩn thận từng chút, sợ đụng đến thiên lôi.

Nhưng mà, sau khi Mai phi khỏi hẳn, lại tự mình đến Nghi Lan cung một chuyến.

Gió thu vù vù, hôm nay mặc lễ phục gấm hoa văn mây chìm thuê hình vẽ hoa nở phú quý, chải tóc búi, cắm trâm Như Ý Vân khảm ngọc, son phấn không đánh, nhưng vì thời gian mang thai điều dưỡng mà khí sắc mấy phần hồng nhuận.

Nàng ta đưa Cúc Nhi đến, đúng là vẻ xuân phong đắc ý, không có chút nào cẩn thận như người trong hậu cung.

"Sao hôm nay Mai Phi lại rảnh rỗi đến đây?" Nghi quý phi vẫn nằm trên ghế quý phi gần cửa sổ như cũ, nhìn qua nàng ta một cái, thản nhiên nói.

"Đúng, bổn cung đến thăm ngươi một chút, xem xem người trước khi chết, có dáng vẻ gì." Mai Phi nói, lời này, nói vô cùng nhẹ, nhưng lại như nghiến răng nghiến lợi.

Nghi Quý phi nghiêng đầu nhìn nàng ta, ồ lên một tiếng, dường như có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức cười lạnh: "Sau khi Mai phi có thai, quả nhiên là không giống nữa."

Vẻ mặt Mai phi tự đắc cười cười, ngồi xuống, nói với Cúc Nhi: "Ngươi đi ra bên ngoài điện, ta có hai câu muốn nói với quý phi nương nương."

Sắc mặt Cúc Nhi có chút tái nhợt, nhìn Mai Phi, nhưng vẫn là theo lời ra khỏi.

Nghi quý phi thản nhiên nói: "Muốn hỏi hôm đó bản cung có hạ độc với ngươi hay không? Ngự y đã nói, ngươi không trúng độc, cho nên, chúng ta không có gì đáng nói."

"Nhưng mà, những điểm tâm đó, quả thật có vấn đề." Mai Phi nghịch nghịch tóc mai một chút, ngày xưa khúm núm, bây giờ trở nên tự tin.

"Vậy thì thế nào? Ngươi có chứng cứ sao?" Nghi quý phi cười lạnh, vẫn là vẻ khinh miệt như cũ.

Mai Phi cũng cười: "Đúng thế, ta không có chứng cứ, đối với việc ngươi làm, ta sao có thể có chứng cứ chứ? Ngươi tư thông với thái tử, ta không có chứng cứ, mặc dù ta tận mắt nhìn thấy, ngươi hại Thương Mai, ta không có chứng cứ, cho dù ta biết, ngươi hại ta, ta cũng không có chứng cứ, mặc dù ta thật sự bị hại, ngươi lén đưa Tôn Phương Nhi xuất cung, ta cũng không có chứng cứ, mặc dù, mọi thứ ta đều có thể hiểu được."

Đáy mắt Nghi quý phi, đột nhiên giận dữ: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta muốn nói." Mai Phi đi sang ngồi, an vị bên cạnh nàng ta, khẽ cười nói: "Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao không báo ứng lên người của con ngươi chứ?"

Nghi quý phi một tay bóp lấy cổ nàng ta, giận dữ, dùng sức, con mắt trừng to, dữ tợn nói: "Ngươi muốn chết?"

Mai Phi gần như không cách nào hô hấp, mặt biến thành màu đỏ tía, nàng dùng sức kéo, móng tay Nghi quý phi quét qua da thịt của nàng ta, kéo ra hai vết máu, mà móng tay Nghi quý phi cũng bị gãy mất.

Mai Phi hồn nhiên không để ý đến, trên gương mặt có vẻ tàn nhẫn: "Ngươi nói, nếu như ta đi nói với hoàng thượng, cung nữ chết đi đấy là người của ngươi, hoàng thượng có thể tin hay không? Tôn Phương Nhi là ngươi lén đưa xuất cung, hoàng thượng có thể tin hay không đây?"

Nghi quý phi trừng nàng ta, đột nhiên cười ha hả: "Ngươi đi nói, cứ việc nói, xem hoàng thượng có thể tin ngươi hay không."

Mai Phi nhìn khuôn mặt ngang ngược càn rỡ của nàng ta, vẫn luôn như vậy, Nghi quý phi làm cái gì, đều là nhiệt liệt kiêu ngạo, không chút cố kỵ, bởi vì, nàng ta đã tính xong từng con đường lui của mình.

Ngoài cửa, hình như truyền đến tiếng Cúc Nhi ho khan.

Mai phi nhìn nàng ta, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng gẩy lại tóc của nàng ta, lại đột nhiên lại đột nhiên rút cây trâm trên đầu Nghi quý phi xuống, nhanh chóng lùi về sau một bước, nhắm ngay lồng ngực của mình.

Nụ cười của Mai Phi càng thâm sâu: "Những năm này, ngươi vẫn luôn khi dễ ta, ngươi còn nhớ không?"