Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 761: Ngũ mã phanh thây



Nàng ta nói xong, nở nụ cười, hai tay lại nắm chặt lại: "Ta cho đến bây giờ đều xem thường nàng ta, nàng ta có cái gì đáng để người ta để mắt đến? Có biết không? Bổn cung được phong làm Nghi phi, nàng ta bám lấy đến chúc mừng bổn cung, lại còn nịnh nọt, lại còn bợ đợ, vô cùng hèn mọn, nàng ta lúc đó, tốt xấu gì cũng có lão phu nhân Tướng phủ và Thừa tướng làm chỗ dựa, nhưng mà tư thái vô cùng thấp kém, rất hèn mọn, xem thường nàng ta, bổn cung thực xem thường nàng ta."

Nàng ta nghiêng đầu, nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, cảm giác bây giờ như là đang ở trong mộng, nàng ta thất bại, chỉ là một giấc mộng sao?

Không thể nào thua trong tay Mai Phi được, nàng ta cả nghĩ cũng không hề nghĩ đến.

Đây gần như là không thể nào.

"Nương nương!" Tĩnh Lan và Thanh Phù cũng rơi lệ rồi, chuyện cho đến bây giờ, chuyện gì cũng không làm được, Nghi Lan cung bị phong tỏa, thậm chí ngay cả tin tức cầu cứu cũng không thể truyền ra.

Cơn ác mộng này, đến quá đột ngột, các nàng không có chút phòng bị nào, tất cả mọi chuyện đều trôi chảy như vậy, ngay cả khi phong tỏa toàn thành, bọn họ cũng có thể đưa Tôn Phương Nhi ra ngoài, sắp xếp ổn thỏa, sao lại lật thuyền trong rãnh nước chứ?

"Hoàng thượng giá lâm!"

Âm thanh của Lộ công công, như là sứ giả địa ngục, vang lên trong Nghi Lan cung.

Cả người Nghi quý phi run lên, nàng ta ngẩng đầu, nhìn Tĩnh Lan và Thanh Phù: "Các ngươi, tìm cách thông báo ra bên ngoài, để bọn họ, dù là thế nào, cũng phải bảo vệ Thất hoàng tử."

"Vâng, nương nương!"

Một bóng dáng màu vàng sáng bước nhanh đến, một đám người đi theo sau.

Nghi quý phi nhìn hắn ta, lạnh lùng nở nụ cười, từ lúc vào cung, nàng ta đã từng giống như những phi tần khác, trong lòng cũng từng có chờ mong với hắn ta.

Nhưng mà, tình yêu không lâu dài, cũng như ân sủng của hắn ta.

Hơn nữa, nàng ta chưa từng cho rằng, tình yêu là tất cả cuộc sống của mình.

Từ sau khi có con, nàng ta bắt đầu thận trọng, tính toán vì con của mình, con của nàng ta, sau này không giống như thời ấu thơ của nàng ta, trải qua đủ loại loạn ly, hắn nên từng bước được nâng đỡ, leo lên vị trí cao.

Nàng ta vẫn nhìn hắn ta như trước, trong đáy mắt hắn ta là cuồng nộ bùng cháy, ngọn lửa cuồng nộ này, gần như có thể thiêu cháy nàng ta.

Mai Phi chọn một thời điểm rất tốt, Hạ Lâm ra đi, Tôn Phương Nhi mất tích, hắn ta gần như mất hết lý trí, cho nên, hắn ta sẽ không tỉnh táo suy xét mọi thứ của Mai Phi, có hợp tình hợp lý hay không, chỉ còn một chút ý thức mà phát tiết lửa giận lên người nàng ta.

Nàng ta nhẹ nhàng cắn nát viên thuốc trong miệng, trên mặt dần lộ ra nụ cười.

"Phụ hoàng, phụ hoàng!" Một bóng người nhào đến, bước lên ôm lấy hoàng đế.

Thần sắc nàng ta cứng đờ, là hoàng nhi? Cái đứa này, tự cho là thông minh, hắn nhất định đã biết rồi, nhưng mà, ngàn vạn không cần phải cầu tình cho nàng ta.

"Phụ hoàng!" Thất hoàng tử khóc quỳ xuống: "Ngài đến rồi, nhi thần thật là sợ, mẫu phi trở nên rất đáng sợ, dọa chết nhi thần rồi."

Hoàng đế hơi cúi đầu, nhìn đứa bé sợ đến mức toàn thân phát run, khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt đầy rẫy hoảng sợ và bối rối, giống như bạch tuộc ôm lấy chân hắn ta, nửa quỳ dưới đất.

"Thất hoàng tử, nhanh, nhanh đứng lên!" Lộ công công vội vàng tiến lến kéo hắn ra.

Thất hoàng tử dùng sức ôm lấy Lộ công công, cả người run rẩy: "Công công, cứu ta, mẫu phi nói hận chết phụ hoàng, muốn giết ta, để phụ hoàng đau lòng, bà nói bà thích đại ca ca, bà hận ta không phải là con trai của đại ca ca, ta làm sao bây giờ?"

Thất hoàng tử nói xong, gào khóc lên, khóc rất thê thảm.

Nghi quý phi nghe nói những lời nói này, nhìn đứa con trai mình vẫn luôn xem như là bảo bối, từ nhỏ, nàng ta đã cảm thấy đứa con trai này thông minh hơn người, suy nghĩ linh hoạt, bởi vậy, nàng ta nhận định sau này có khiếu làm đế vương.

Hắn thật sự rất thông minh, vừa nói như vậy, phụ hoàng của hắn sẽ không hoài nghi hắn có phải là con trai của mình không.

Khóe miệng của Nghi quý phi chảy ra một giọt máu đen, nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử, đáy mắt hận ý như lửa đốt: "Nghịch tử, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi."

Lời ấy, giống như là làm chứng cho lời nói của Thất hoàng tử.

"Tiện nhân!" Hoàng đế tức giận đến mức toàn thân phát run, tát một cái lên mặt nàng ta.

Nghi quý phi té xuống, ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử, không rõ là yêu hay hận, hoặc giả là cả hai.

"Sao lại đối với mẫu phi như vậy?" Thanh âm của nàng ta, mơ hồ không rõ, chỉ có chính nàng ta nghe thấy.

Nàng ta tán thưởng hắn thông minh thức thời, nhưng mà nàng ta lại không hy vọng hắn đối với mình như vây.

Thất hoàng tử dùng sức lùi về phía sau, khóc vô cùng thương tâm.

Lộ công công vội vàng giấu hắn ở đằng sau, không cho hắn nhìn tận mắt Nghi quý phi chết.

Hoàng đế không quan tâm đến thân phận, lại nhào qua, bắt lấy Nghi quý phi chỉ còn lại một hơi thở, cả giận nói: "Nói, Tôn Phương Nhi ở đâu?"

Trong miệng Nghi quý phi không ngừng phun ra máu đen, Lương Thụ Lâm thấy thế nói: "Hoàng thượng, thị nữ giả trang Chiêu quý phi, cũng giống quý phi nương nương, đều là trong miệng chảy ra máu đen."

"Ngươi nói hay không?" Hoàng đế cuồng nộ, liên tục tát nàng ta mấy cái, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của Nghi quý phi, lập tức sưng phồng lên.

Nghi quý phi suy yếu nở nụ cười: "Nàng ta chết rồi, ngươi vĩnh viễn không thể tìm ra nàng ta, nàng ta chết rồi, ngươi cũng sống không nổi..."

Nàng ta đột nhiên hít một hơi, dùng hết sức toàn thân, bò về phía Lộ công công, bắn độc châm từ trong tay áo ra, rống lên: " Giết chết ngươi, nghịch tử, ta giết chết ngươi!"

Lộ công công nhanh chóng ôm Thất hoàng tử phi thân đi, tránh thoát độc châm, mặc dù đã tránh thoát, nhưng mà bị dọa cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Hoàng đế thấy tình hình như vậy, sự cuồng nộ trong đáy mắt càng tăng lên, hắn ta đứng lên, căm hận trừng nàng ta, chậm rãi hạ lệnh: "Người đến, kéo nàng ta ra ngoài, ngũ mã phanh thây!"

Lương Thụ Lâm tuân lệnh, giơ tay lên, cho người kéo Nghi quý phi đã hấp hối ra ngoài.

Hoàng đế cố gắng đứng lại, lại chỉ cảm thấy một hồi thiên địa chuyển dời, trước mắt không ngừng biến thành màu đen, hắn ta nhắm mắt lại, muốn cố gắng ngăn lại cơn choáng váng này, mắt vừa khép lại, người đã ầm ầm ngã xuống.

"Phụ hoàng!"

"Hoàng thượng!"

Trong cung Hi Vi, tất cả ngự y trong cung đều vây trước long sàng, chờ người trên giường tỉnh lại.

Hoàng đế hôn mê hai ngày hai đêm, hai ngày, chỉ có thể cưỡng chế rót nước cơm, gần như là nhìn tính mạng của hắn ta xói mòn từng chút một, bất lực.

Chấm đỏ trên người hắn ta, chậm rãi lộ ra, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết.

Lúc trước Tôn Phương Nhi té xỉu, hắn ta thương cảm Tôn Phương Nhi, để nàng ta tạm dừng dùng cổ, hôm nay, đã quá mười ngày không dùng rồi, cho nên, bệnh của hắn ta, chậm rãi phát tác.

Mí mắt nặng như nghìn cân, nhưng mà, hắn ta vẫn cố gắng mở ra.

"Phụ hoàng!" Lương Vương ở bên cạnh gường, nghẹn ngào gọi hắn ta một tiếng.

Hoàng đế nhìn hắn ta, đột nhiên cảm thấy đứa con trai này rất lạ lẫm, nhưng mà, đáy lòng lại dâng lên một tình cảm ấm áp, con của hắn ta, con trưởng của hắn ta, trưởng thành rồi.

"Hoàng thượng!"

Lộ công công cũng bước lên, gọi một tiếng: "Ngài cảm thấy thế nào?"

Hoàng đế chậm rãi xoay mắt đi chỗ khác, chuyện trước lúc té xỉu dần dần hiện lên trong đầu, ngực hắn ta đau nhức một lúc, tiện nhân kia...

"Mai Phi thế nào?" Hắn ta hỏi, đối với Mai Phi, bây giờ hắn ta mới cảm thấy có chút áy náy, đây là người phụ nữ mà hắn ta đã không để mắt đến rất lâu.

"Mai Phi nương nương đã tỉnh, hôm nay nghe thấy hoàng thượng bị bệnh, khóc muốn đến gặp hoàng thượng, chuyện này, Lương Vương điện hạ khuyên bảo xong, mới đến." Lộ công công nói.

Hoàng đế lẳng lặng nghe, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đột nhiên, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghi Lan cung...đào ba thước đất, đào thi thể Chiêu quý phi ra."