Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 764: Có gì mà bổn vương không biết



Mộ Dung Khanh nhìn vào trong mắt của cô, nói: “Không phải nàng luôn muốn rời khỏi nơi này sao?”

“Nhưng, chàng có thể buông bỏ nơi này sao?” Thương Mai biết hắn không buông bỏ được, bây giờ trên vai, trọng trách của hắn vẫn rất nặng nề.

“Nếu như huynh ấy thật sự ép ta đến bước đó thì hoặc là ta đi, hoặc là ta phản, nếu nàng là ta thì nàng sẽ chọn con đường nào?”

“Phản, chàng sẽ không làm được, đi? Chàng có thể đi đến…” Thương Mai đột nhiên hiểu ra rồi: “Chàng muốn đi đến Nam Quốc, nếu như ông ta đuổi cùng giết tận thì chàng có thể lấy Nam Quốc làm căn cứ, tuyển binh mua ngựa từ Nam Quốc dọc theo Việt Đông?”

“Ta chỉ cần có đủ binh lực, thì huynh ấy sẽ không dám hành động lỗ mãng, cho dù huynh ấy có làm gì cũng sẽ không bùng nổ nội chiến lung tung.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai nắm lại tay của hắn, trong lòng tràn đầy cảm động: “Cảm ơn chàng đã làm nhiều thứ cho ta như vậy.”

Hắn đồng ý vì cô mà rời khỏi Kinh Thành, buông bỏ gánh nặng của mình, cô đã rất vui rồi, bây giờ càng vì cô mà muốn hai chữ an ổn, lo trước lo sau, bố trí nhiều thứ như vậy…

Mộ Dung Khanh sủng nịch mà xoa xoa mái tóc của cô, sau đó khẽ giọng thở dài nói: “Ngốc, nếu nói chỉ vì nàng thì cũng không hẳn, có lẽ, là bản thân ta cũng chán ngấy rồi, những ngày tháng không có ngừng nghỉ này khi nào mới kết thúc đây? Còn không bằng tự mình tìm nơi an tĩnh, rời khỏi Kinh Thành thật xa, không còn hỏi chuyện trong triều nữa.”

Thương Mai biết nếu như hắn đã ra quyết định này thì chắc chắn đã sắp xếp xong chuyện sau này, hơn nữa cũng sẽ tranh thủ quyết định ứng cử viên Thái tử, cho nên, ứng cử viên Thái tử này, chỉ e sẽ là trận phong ba cuối cùng rồi.

“Ứng cử viên Thái tử, chàng đã xác định là tam hoàng tử chưa?” Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “A Toàn và tiểu tam tử đều là ứng cử viên rất thích hợp, nhưng A Toàn không chịu làm Thái tử, nó tiêu diêu tự tại quen rồi, cho nên, chỉ còn lại tiểu tam tử để chọn thôi.”

“Ừm.” Thương Mai không có nhiều ý kiến, đối với thế cục sau này của Triều đình, cô chắc chắn là không nhìn xa bằng Mộ Dung Khanh rồi.

Chỉ là, nghĩ tới lần này Mai Phi đã ra không ít sức trong việc cứu Tôn Phương Nhi và lật đổ Nghi quý phi, cô nói: “Mai Phi nương nương lần này thật sự đã ra khỏi dự liệu của ta, vốn dĩ, ta đã kêu Tôn công công giúp đỡ một chút trong cung, không ngờ, bà ta lại không cần, một mình cũng có thể giải quyết được, từ bố trí đến thực thi, bà ta không đi sai một bước nào, thật là giỏi.”

“Phải, Mai phi lần này cũng khiến ta rất bất ngờ, nhưng, thực ra bà ta là ứng cử viên tốt nhất để đối phó với Nghi quý phi, Nghi quý phi căn bản không có phòng bị đối với bà ta, mà luôn xem thường bà ta, khinh địch, thì ắt sẽ bại.”

Mộ Dung Khanh nói xong, thì ngừng lại một hồi: “Lần này, Mai phi cần phải xuất đầu thượng vị, vị trí Quý phi này, bà ta rất hợp, hơn nữa, mẫu bằng tử quý, tử dĩ mẫu quý, nếu Mai phi có thể ngồi lên vị trí Quý phi thì Tam Nhi có thể trở thành Thái tử hoàn toàn xứng đáng.”

Phải, làm nhiều như vậy, chính là muốn Mai phi thượng vị.

Về đến phủ, Du ma ma liền vội vàng dọn dẹp nệm quý phi, bảo Thương Mai nằm xuống, dặn dò: “Xe ngựa có hơi rung lắc, người phải nghỉ ngơi ít nhất một canh giờ mới được ngồi dậy.”

Thương Mai cười nói: “Không sao, ta không mệt.”

“Người tuy là đại phu, nhưng mấy chuyện này nghe nô tỳ thì sẽ không có sai đâu.” Ma ma khuyên bảo, sau đó dặn Tiểu Khuyên đi chuẩn bị nước nóng, muốn rửa mặt lau tay gì đó cho Thương Mai.

Thương Mai đặt chân xuống, dư quang nơi góc mắt của ma ma nhìn thấy, lập tức xị mặt: “Nằm xuống.”

“Ta phải đi…..”

“Không được đi đâu hết.” Ma ma vội vàng dìu cô lên: “Muốn làm gì thì nói với nô tỳ là được rồi, nô tỳ kêu người đi làm.”

“Ta muốn đi tiểu tiện!” Thương Mai bất lực mà nói.

Ma ma ồ một tiếng: “Vậy được, nô tỳ lấy cái bô vào.”

Mộ Dung Khanh ở bên cạnh nhìn thấy mà há hốc mồm: “Chuyện gì vậy? Tiểu tiện mà cũng phải ở trên giường nữa? Thương Mai, có phải nàng không khoẻ không?”

“Không có!” Thương Mai vội vàng ném đi một ánh mắt an ủi, để tránh lão thất tưởng bụng của cô không khoẻ, nói với ma ma: “Coi ma ma kìa, lo lắng thái quá, doạ phải Vương gia rồi kìa?”

Ma ma như cũng cảm thấy mình có chút làm quá rồi, liền ngại ngùng nói: “Vậy được, nô tỳ đi với người.”

Thương Mai cũng lười phản đối, kể từ sau khi có thai, ma ma đã trở nên lo lắng cực kỳ, lão thất cũng chả có lo lắng căng thẳng bằng bà ta nữa.

Nhưng, nam nhân đối với mấy chuyện này, bình thường đều cẩu thả qua loa.

Đặc biệt là loại chiến tướng như lão thất, có gì mà chả nhìn thấy ở sa trường qua? Hơn nữa cũng biết trước đây cô là đặc công, không đến nỗi mang thai phải cẩn thận dè dặt đến như vậy.

Cô rất thích thái độ của lão thất, chí ít, lão thất không có tạo áp lực cho cô.

Đối với ma ma và Tiểu Khuyên, cô thật sự là quá áp lực rồi, chỉ sợ mình xảy ra chút sơ sẩy gì đó thì hai người này sẽ sụp đổ mất.

Mộ Dung Khanh nhìn ma ma dìu Thương Mai ra ngoài, hắn hoài nghi mà nhìn Nghiêm Vinh: “Ma ma này sao lại đối đãi với Vương phi như bảo bối thế?”

Nghiêm Vinh nói: “Bà ấy luôn coi Vương phi như bảo bối mà.”

Mộ Dung Khanh nghĩ nghĩ: “Cũng đúng!”

Nhưng, hắn cứ cảm thấy có chút không đúng a.

Tiểu Khuyên đem nước nóng tới, hắn hỏi Tiểu Khuyên: “Sức khoẻ Vương phi gần đây thế nào?”

Tiểu Khuyên đặt chậu nước lên trên bàn, nói: “Hồi Vương gia, Vương phi gần đây vẫn khoẻ, ăn ngon, ngủ ngon, một ngày ăn bốn bữa, một hơi có thể ăn hết năm cái màn thầu.”

Mộ Dung Khanh lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn không khỏi ai oán: “Vậy sao ma ma lại lo lắng như vậy chứ? Hại bổn vương tưởng Vương phi bị gì nữa chứ.”

Tiểu Khuyên cười phụt một tiếng: “Ma ma là người hay lo mà, Vương gia đừng lo lắng, có chuyện gì, không phải còn An Nhiên lão Vương gia sao?”

Nghiêm Vinh nói: “Lần này An Nhiên lão Vương gia chuyên môn đến vì Vương phi sao? Trước đây bị Nghi quý phi hạ dược, thật đúng là nguy hiểm mà!”

“Chứ gì nữa? Bây giờ nghĩ lại mà còn run bần bật đây này.” Tiểu Khuyên nói.

Mộ Dung Khanh nhíu mày, loại chuyện này, sau này nhất định không được để xảy ra nữa.

Thương Mai đi tiểu tiện về, lại bị ma ma đuổi lên giường quý phi.

“Nàng nghỉ ngơi chút đi, ta đến chỗ nhị ca một chuyến.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, chuyện của mẫu thân có nói với nhị ca chưa? Bảo huynh ấy đừng hành động lỗ mãng, tình hình cụ thể đợi ta vào cung gặp Mai phi nương nương rồi nói.”

“Ta đây chính là đi an ủi huynh ấy đây, nếu như không an ủi, thì huynh ấy đã đưa người vào cung từ lâu rồi.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai ừm một tiếng: “Vậy chàng đi đi, đi sớm về sớm.”

“Vậy ta đi đây.” Mộ Dung Khanh hôn một cái lên trán cô, sau đó lại ôm lấy cô: “Nhưng không muốn ra ngoài nữa, muốn ở cùng nàng.”

“Làm xong chính sự rồi, tối nay ta đợi chàng cùng ăn khuya.” Thương Mai cười nói.

Bây giờ một ngày cô ăn bốn bữa, buổi tối cũng phải ăn, thực ra biết là nên kiềm chế một chút nhưng mà, đói.

Đôi mắt Mộ Dung Khanh chợt sáng lên, cười he he một tiếng: “Được, tối nay ăn khuya.”

Ăn khuya mà hắn nói, không giống như cái cô nói.

Mà hắn tưởng, cái Thương Mai nói như cái hắn đang nghĩ.

Thương Mai đọc sách một hồi, liền cảm thấy buồn ngủ, ma ma lấy một tấm chăn mỏng cho cô, bảo cô ngủ.

“Mau ngủ đi, tối nay làm đồ ăn người thích ăn.” Ma ma nhẹ giọng nói.

Thương Mai gối chiếc gối mềm, nhìn ma ma, thoải mái mà nói: “Ma ma, có người ở bên cạnh ta, ta thật hạnh phúc.”

Tuy nói cô cũng có tình cảm với Liên Thuý Ngữ, nhưng, bà ta không có thường ở bên cạnh cô, phần tình cảm này, ngược lại không sâu đậm bằng ma ma.

Ma ma mỉm cười đến góc mắt cũng nhăn lại, ánh sáng lệ lập loè: “Vương phi ngốc của ta.”