Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 785: Gặp hoàng đế



Hoàng Thái hậu tức giận đùng đùng đi vào trong điện, khi thấy đằng sau mành trúc có một bóng người đang ngồi đó, bà ta vén chiếc mành ra đi vào, cũng không hành lễ, chỉ tức giận hỏi: “Thái hoàng Thái hậu, ai gia không hiểu tại sao ngươi vừa hồi cung, liền hành hạ mọi người như vậy, lại để Hoàng đế thân mang bệnh quỳ ở bên ngoài không chịu gặp, Hoàng đế hiếu thảo với ngươi, là xuất phát từ sự nhân hiếu mà Huệ Đế đã dạy, ngươi đừng có vênh mặt hất cằm, cầm lông gà xem là lệnh tiễn.”

Một chiếu thư vứt ở trên đất, rơi ở dưới chân của Hoàng Thái hậu.

Hoàng Thái hậu chỉ liếc nhìn, liền cả người đều bốc hỏa: “Phế ai gia sao? Ngươi dựa vào đâu mà phế ai gia?”

Đây là chiếu thư phế Thái hậu, vậy mà trải ra dưới chân của Hoàng Thái hậu.

“Dựa vào...” Thái hoàng Thái hậu ngồi trên ghế thái sư đó thậm chí ngay cả mắt cũng không nhấc lên, nhàn nhạt nói: “Ai gia vẫn là Thái hoàng Thái hậu.”

“Ngươi nói một lý do, tại sao phế ai gia?” Bà ta tức giận không thôi, từng nghe nói phế hậu, chứ chưa từng nghe nói phế Hoàng Thái hậu.

Truyền ra ngoài, mặt mũi của Đại Chu biết ở đâu?

“Vì ngươi không có tư cách làm Hoàng Thái hậu.” Thái hoàng Thái hậu vẫn không có nhúc nhích, thậm chí không thèm nhìn bà ta.

Hoàng Thái hậu cười lạnh: “Ngươi cho rằng vị trí Hoàng Thái hậu này của ai gia, là ngươi nói phế thì phế được sao?”

“Hửm?” Thái hoàng Thái hậu lúc này hơi ngạc nhiên ngước mắt: “Vậy ngươi nói, ai gia không thể phế ngươi, ai có thể phế ngươi?”

Hoàng Thái hậu thấy thần sắc lãnh khốc của bà ta, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy lão thái bà này không phải là đơn giản như mình tưởng tượng.

Bà ta cũng không phải là đang dọa bà, mà thật sự muốn phế bỏ Hoàng Thái hậu này.

Nhưng, không thể đủ, bà ta đã làm tốt chuẩn bị để chiến đấu với Thái hoàng Thái hậu, bà ta còn chưa rớt đài, làm sao có thể phế bỏ bà ta chứ?

“Ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể phế bỏ ai gia, ai gia không làm gì sai cả?” Bà ta mặt mày trắng bệch, nhất thời không biết phản biện như nào, chỉ cảm thấy sự tức giận và hoảng loạn trong lòng từ từ ăn sâu vào xương, bà ta không thể rớt được.

Uy phong này của bà ta, đã bày ra rồi.

Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nhìn bà ta: “Ngươi vẫn sống ở Diên Tập Cung như cũ, vẫn làm Tập Thái phi của ngươi như cũ, sau này phi tần mệnh phụ không cần vào cung thỉnh an, về mặt chi tiêu, vẫn cho ngươi dựa theo chi tiêu của Hoàng Thái hậu.”

“Ngươi nói ra một lý do cho ta, nếu không, ta liền đập đầu chết ở đây.” Hoàng Thái hậu nổi giận nói.

Bà ta không thiếu những chi phí đó, những năm này, bà ta ăn uống không cần lo nghĩ, chắc chắn là một phần tốt nhất trong cung.

Bà ta hoàn toàn không nhớ mình là tới hỏi tội, bức chiếu thư phế Thái hậu này đã đánh loạn phương hướng của bà ta.

“A Xà, đưa bà ta đi!” Thái hoàng Thái hậu cụp mắt lại, trên mặt đã có vẻ phiền chán, không muốn phí lời với bà ta.

A Xà cô cô dùng một ánh mắt, liền thấy không biết từ đâu có hai nữ tử mặc quần áo màu xanh đi ra, đi tới kéo bà ta ra ngoài.

Hoàng Thái hậu bị mỗi người lôi một tay, đến một câu cũng không nói ra được, thậm chí ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, giống như cái hai người đó bóp là khí quản tử huyệt của bà ta.

Người ngoài điện, thấy Hoàng Thái hậu bị lôi ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy giật mình trong lòng, ngay cả Hoàng Thái hậu kẻ khó chơi như vậy, bị ném ra tới một lời cũng không dám phát, Thái hoàng Thái hậu này rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Ngược lại thần sắc của Hoàng đế hơi thay đổi, sau đó duy trì vẻ bình thường.

Trong điện, A Xà cô cô đưa trà cho Thái hoàng Thái hậu: “Phế bà ta hay không, cũng không cần vội, hà tất phải thế?”

Ý của A Xà cô cô, là không cần thiết phải nháo ra như này, nhọc lòng nhọc sức còn lãng phí hô hấp, thèm vào quan tâm bà ta đi chết.

“Đời này của bà ta, tuy kiêu ngạo thành thói, nhưng không có phạm sai lầm lớn gì, không cần lấy đi cái mạng đó.” Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói.

“Bà ta muốn chết ai có thể cản chứ?” A Xà cô cô luôn lãnh tình, nếu không phải người mình chú ý, bà ta trước giờ không thèm quan tâm sống chết của người ta.

Gương mặt của Thái hoàng Thái hậu liền nhiễm một tia không vui: “Ai gia muốn quản sao? Tốt xấu gì cũng là người gả vào Mộ Dung gia.”

“Bên ngoài còn có một người của Mộ Dung gia đang quỳ đó, gặp hay không gặp?” A Xà cô cô không để ý vẻ không vui của bà ta, chỉ lạnh lùng nói.

Cái bà ta đời này căm ghét nhất chính là hoàng cung, tranh đấu suốt ngày, đâu có tự tại như đi du sơn ngoạn thủy chứ?

“Để hắn quỳ trước đã!” Thái hoàng Thái hậu cũng rất phiền lòng, ngẩng đầu hỏi: “Có tung tích của lão thất chưa?”

“Phái rắn... người đi tìm, còn chưa cho tin tức.”

“Tiếp tục tìm!” Thái hoàng Thái hậu uống một ngụm trà, thần sắc càng trở nên âm trầm: “Còn nữa, thông báo cho Thương Mai, bảo nó từ Hàn Sơn trở về.”

“Người định làm như nào?” A Xà cô cô hỏi, bản thân bà ta cũng rất buồn bực, lão thất này thế nào lại không thấy đâu nữa? Tuy nói trở về có hơi muộn một chút, nhưng muốn tìm một người bị thương, theo lý mà nói bám theo mùi máu tanh thì có thể tìm được, nhưng lại không có tin tức.

“Hoàng đế không phải là muốn chữa bệnh sao?” Thái hoàng Thái hậu đứng dậy, thần sắc mất kiên nhẫn: “Ai gia không thể cứu hắn, nhưng ai gia sẽ nói cho Thương Mai, làm sao chữa bệnh của hắn.”

“Vậy còn không phải là tương đương tham gia rồi sao?” A Xà cô cô cảm thấy là chuyện đầu cơ trục lợi.

“Người đời đều không thể thản nhiên chấp nhận số mệnh của mình, tuổi thọ của hắn vốn nên tận rồi, cưỡng ép Tôn Phương Nhi dùng tà pháp kéo dài sự sống, hiện nay mớ hỗn độn này, chính là do tham sống sợ chết gây ra, nhưng, cưỡng ép thay đổi này, lại có thể được bao lâu? Không phải là chết vì bệnh tật thì cũng là nguyên nhân khác, suy cho cùng là không thể giữ, chỉ là hắn, là ai gia ngày đó một tay bồi dưỡng ra, tóm lại không nhẫn tâm để hắn tiếp tục phạm sai lầm lớn nữa, nếu sau lần này, vẫn là như này, vậy thì không có gì để nói rồi.”

Lời của Thái hoàng Thái hậu, người khác nếu nghe, chưa chắc có thể nghe hiểu, nhưng A Xà cô cô lại biết.

Thái hoàng Thái hậu nghĩ một lát, buồn phiền nói: “Bỏ đi, gọi hắn vào đi.”

Hai cung nhân đỡ Hoàng đế đi vào, Hoàng đế muốn quỳ xuống, Thái hoàng Thái hậu liếc nhìn ông ta, nói: “Bên ngoài còn chưa quỳ đủ sao? Ngồi đi.”

Hoàng đế lại cứ quỳ xuống, đau khổ bật khóc: “Lão tổ tông, trẫm sai rồi.”

Ông ta quỳ tới, ôm lấy chân của Thái hoàng Thái hậu, khóc rất thương tâm, rất ủy khuất, ông ta không phải là một người làm sai, mà là một người chịu ủy khuất bị tổn thương.

Thái hoàng Thái hậu nhắm mắt lại, gương mặt cũng có hơi thương tiếc, sao lại thành ra như này chứ? Mộ Dung gia từ Huệ tổ tới nay, luôn chung sống hòa thuận, hiếm khi xuất hiện loại chuyện huynh đệ tương tàn này.

Hiện nay, nhìn xem hiện nay giống cái gì?

Người làm huynh trưởng không có dáng vẻ của huynh trưởng, người làm phụ thân mẫu thân không có dáng vẻ của người làm mẫu thân mẫu thân, giữa người thân thì đầy dẫy toan tính hãm hại, tại sao chứ?

Bà ta thở dài nặng nề, đưa tay nuốt tóc của ông ta: “Đứng lên đi, ai gia nói lời thật lòng với ngươi.”

Hoàng đế khóc đến mức trời đất tối tăm, cũng không muốn đứng dậy, chỉ ôm lấy chân của bà ta khóc, nước mắt nước mũi thấm ướt vạt váy của bà ta.

Thái hoàng Thái hậu thấy khuyên không được hắn, đanh giọng quát: “Đủ rồi, đứng lên cho ai gia, nhìn ngươi bây giờ, đâu còn có chút dáng vẻ của Hoàng đế chứ?’

Hoàng đế thấy bà ta nổi giận, mới loạng choạng di chuyển ra, thút thít nói: “Vâng!”

A Xà cô cô đỡ ông ta ngồi xuống, cho cung nhân ra ngoài, sau bảo phi tần bên ngoài trở về, mới đóng cửa điện lại, bản thân mình thì đứng ở bên ngoài.