Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 788: Đau không



Dưới núi, có một cỗ xe ngựa màu xanh đang đợi, là Tô Thanh nhận được mệnh lệnh tới đón.

Nhưng, cứ đợi đến giờ hợi buổi tối, đều không có đợi được Thương Mai xuống núi, hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, liền dẫn người đi lên núi tìm.

Ở lưng chừng núi, hắn nhìn thấy Linh Lợi ngã trong vũng máu, đã hôn mê rồi.

“Linh Lợi, Linh Lợi!” Hắn nhẹ nhàng vỗ vào mặt của nàng ta, sau đó nhanh chóng kiểm tra thương thế của nàng ta.

Thương thế của Linh Lợi rất nặng, phần bụng và ngực cánh tay đều có vết thương, hắn lập tức ôm Linh Lợi lên Hàn Sơn.

An Nhiên lão vương gia thấy tình huống nghiêm trọng, cái gì cũng không hỏi, liền kêu Tô Thanh ôm Linh Lợi vào phòng, sau đó cứu chữa.

Khoảng nửa tiếng sau, An Nhiên lão vương gia mới đi ra.

Tô Thanh khẩn trương hỏi: “Như thế nào?”

An Nhiên lão vườn gia bảo Bé mập sún đi kê đơn thuốc, sau đó trầm giọng nói: “Thương thế rất nặng, một kiếm ở ngực đó, gần như trí mạng, may mà trước khi nàng ta hôn mê đã điểm huyệt cầm máu của mình lại, nếu không, cũng không chống đỡ được tới khi người tới cứu nàng ta, hiện nay một lúc một lát sẽ không tỉnh lại được, phải xem ngày mai.”

Nghe thấy không có nguy hiểm tới tính mạng, Tô Thanh mới yên tâm.

“Tỷ tỷ tôi thì sao?” Hạ Lâm lo lắng hỏi.

Trong lòng mọi người đều trầm xuống, phải, Linh Lợi là cùng Thương Mai xuống núi, Linh Lợi đã xảy ra chuyện rồi, vậy Thương Mai thì sao?

“Xin lão vương gia chăm sóc Linh Lợi, ta lập tức xuống núi.” Tô Thanh chắp tay, lập tức xoay người rời đi.

Sau khi hắn xuống núi, đi thẳng về Trần phủ, bảo mười hai vị tướng quân của Trần thái quân đi giúp, sau đó lại lệnh người thông báo cho Tiêu Kiêu và Tiêu Thác, điều động lính của vương phủ, tìm kiếm quy mô rộng.”

Cả đêm không có hiệu quả.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, huynh đệ Tiêu Kiêu, Tô Thanh ba người gặp mặt, trao đổi tin tức, nhưng đều không có manh mối.

“Rốt cuộc sẽ là ai?” Tiêu Thác tức giận nói.

Tiêu Kiêu bình tĩnh phân tích: “Sẽ không phải là Hoàng thượng, hiện nay Thái hoàng Thái hậu hồi cung, Hoàng thượng không thể tiếp tục ra tay với Vương phi.”

“Vậy sẽ là ai nữa? Nam Hoài Vương sao?” Tiêu Thác nghĩ đến gương mặt xảo trá đó của Nam Hoài Vương thì tức giận, cứ cảm thấy là tôn tử đó làm.

“Ngoài hắn ra không còn người thứ hai.” Tô Thanh nói.

“Đi tìm hắn!” Tiêu Thác không nhịn nổi cơn giận: “Vương phi bây giờ có thai, rơi vào trong tay của hắn, còn có thể còn mạng sao?”

Tiêu Kiêu cảm thấy, đây cũng là cách duy nhất.

Nam Hoài Vương cũng mất tích rồi.

Tiêu Kiêu lập tức đi thẳng tới cổng thành, hỏi thủ vệ ở cổng thành, nói tối qua Nam Hoài Vương quả thật ra khỏi thành rồi.

“Nhất định là hắn, hắn đã bắt Vương phi đi rồi.” Tiêu Thác tức giận nói.

Tiêu Kiêu suy nghĩ một lát, nói: “Tô Thanh, ngươi lập tức tới An Thân Vương phủ, bảo An Thân Vương phái người tìm trong kinh, còn nữa, canh chừng hang ổ của hắn, ta và Tiêu Thác lập tức đuổi theo ra khỏi thành.”

“Được!” Tô Thanh lật người lên ngựa, phi nhanh tới An Thân Vương phủ.

Tin tức Thương Mai mất tích, Thái hoàng Thái hậu cũng biết rồi.

Bà ta cười khổ: “Xem, tất cả mọi người đều không đặt ai gia vào trong mắt rồi.”

“Là lão bát làm?” A Xà cô cô nhíu mày nói: “Hắn muốn nháo cái gì? Sự việc tới nước này, hắn còn nhìn không rõ thế cục sao? Lòng vẫn vọng tưởng?”

“Rõ ràng, chịu tin sao?” Thái hoàng Thái hậu từ từ dựa vào ghế quý phi, thật mệt, thật mệt, người nên chết nhất, thật ra là bà ta, chết rồi, mọi thứ đều là hư vô, cần gì bận lòng?

“Báo cho Hoàng đế, Thương Mai mất tích rồi, hắn chết chắc rồi.” Thái hoàng Thái hậu nói.

A Xà cô cô đang muốn đi, bà ta bỗng lại ngẩng đầu: “Không, ai gia đích thân đi.”

Bà ta đứng dậy, đi hai bước, lại quay đầu, xua xua tay: “Bỏ đi.”

A Xà cô cô đã cười: “Bỏ đi, người vẫn giận hắn sao? Ngươi có thời gian này, không bằng bói một quẻ, xem thử nha đầu Thương Mai này sống hay chết đi.”

A Xà cô cô xoay người đi ra.

Sau khi quay trở lại, Thái hoàng Thái hậu nói: “Ngươi đi báo cho Tô Thanh một tiếng, đuổi về phía đông.”

“Sống sao?”

“Ừm!” Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt ngước mắt: “Hắn nói cái gì không?”

“Có thể nói cái gì? Dọa bị tới mức sắc mặt thay đổi, chỉ nói sớm nên giết lão bát.”

Thái hoàng Thái hậu cười lạnh: “Xem ra, con người chỉ có khi liên quan trực tiếp tới mình, mới sẽ biết sợ.”

“Lão thất có tin tức chưa? Quẻ bói có nói rõ?” A Xà cô cô hỏi.

“Không sao, bây giờ tạm thời gặp nguy hiểm, nhưng, sẽ hóa nguy thành an, không cần lo lắng.” Bà ta cũng thở phào.

A Xà cô cô ngồi xuống, nhìn bà ta: “Tiếp theo, chúng ta phải làm cái gì?”

“Cái gì cũng không làm.”

“Ở đây đợi sao?”

“Ai gia đã không hỏi chuyện triều chính, vì thế, chuyện triều chính không có hỏi tới, còn hậu cung, có một chuyện có thể làm thử, chuẩn bị một chút, tổ chức lễ sắc phong cho Mai phi đi.” Thái hoàng Thái hậu nói.

A Xà cô cô nói: “Thật ra chúng ta đều trở về rồi, rất nhiều chuyện có thể làm.”

Ý của A Xà cô cô là cần gì để lại ít phiền phức cho lão thất, rõ ràng bà ta đều có thể làm.

Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu: “Không, A Xà, ai gia còn có thể quản được bao lâu? cuối cùng là phải giao lại, lúc đầu thấy đại cục đã định, huynh đệ bọn họ cũng rất hòa thuận, ai gia mới có thể an tâm tìm nơi tránh xa thế tục, không ngờ, ai gia cuối cùng là thiếu nhận thức, thật sự cho rằng tình thân có thể vững vàng cả đời.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.” A Xà cô cô biết bà ta là thật sự đau lòng, những chuyện mà Hoàng thượng đã làm đó, đã rất khác với sự chỉ dạy dẫn dắt của bà ta năm đó, bà ta đem trách nhiệm gánh trên người của mình.

“Đúng rồi,” A Xà cô cô đột nhiên hỏi: “Quẻ bói của người chỉ, lão thất hiện nay ở đâu?”

“Ở trong cung, khó trách bên ngoài không tìm được!” Thái hoàng Thái hậu cười khổ một tiếng: “Mộ Dung gia, xuất hiện ‘mầm non’ tốt!”

“Hửm?” Ánh mắt của A Xà cô cô hơi lạnh: “Lại là vị con cháu nào của Mộ Dung gia?”

“Ngươi đoán!”

A Xà cô cô suy nghĩ một lát, người ở trong cung mang họ Mộ Dung, ngoài Hoàng đế, còn có ai? Mấy đứa trẻ đó?

“Chắc không phải là...” A Xà cô cô nghĩ đến một người.

“Là nó!”

“Có cần đi đem lão thất trở về không?”

Thái hoàng Thái hậu khẽ lắc đầu: “Không, cũng nên để đứa trẻ đó chịu chút khổ, nếu không, nó sẽ cho rằng, tuổi còn nhỏ chuyện gì cũng có thể làm được.”

Lãnh cung!

Lãnh cung là nơi có tử khí nặng nề nhất trong cả hoàng thành, kiến trúc tàn lụi, cửa lớn bạc màu, sân vườn heo hút.

“Đau không?”

Một thiếu niên trên mặt mang nụ cười ngây thơ, nhìn nam tử nằm ở trên nền đất lạnh lẽo.

Người này, chính là Mộ Dung Khanh mất tích đêm hôm đó.

Hắn trọng thương, khi chạy trốn, bị trúng tên của truy binh, nên trốn trong lãnh cung, người cũng rơi vào hôn mê, khi hắn tỉnh lại, đã bị trói chặt.

Một cậu bé ngồi ở trước mắt, cháu trai ngoan của hắn.

“Ta khâm phục hoàng thúc nhất, hoàng thúc ở trong lòng chất nhi, chính là anh hùng.” Cậu bé hơi khuỵu người xuống, nụ cười càng thêm ngây thơ, tuy nhiên, trong tay cậu bé lại cầm một con dao sắc bén, con dao đã dính máu tươi, mà cánh tay của Mộ Dung Khanh, đã có mấy vết máu do dao gây ra.

“Đau sao?” Trên mặt trên tóc Mộ Dung Khanh đều là vết máu đã khô, lộ rõ gương mặt vô cùng giận dữ: “Tiểu tử, thật không hổ là con cháu của Mộ Dung gia, đủ ác!”

Thất hoàng tử dứt khoát ngồi ở trên đất, thần sắc có hơi ngạo mạn: “Hoàng thúc lẽ nào không biết, người chính là thua ở mặt không đủ ác sao? Người nếu như ác một chút, giết phụ hoàng, người chính là Hoàng đế, cũng không có rơi vào cảnh như này.”