Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 794: Đối đầu rồi



Người đi vào, chính là Vạn Húc trước đó được Hoàng đế phái ra ngoài, chỉ là sau khi Thái hoàng thái hậu trở về, Hoàng đế liền điều Vạn Húc trở lại, giữ lại bên cạnh, sau đó phái Lương Thụ Lâm ra ngoài.

Con người của Vạn Húc này, tự cao tự đại, là người rất kiêu ngạo, đương nhiên cũng đều có vài phần bản lĩnh thật, Vạn Húc kế tục Trường Hồng Kiếm của cao thủ hàng đầu võ lâm, được Hoàng đế sử dụng sau nhiều năm không làm nên trò trống gì, vì thế rất mong lập công.

Ngày hôm đó bị Dạ Vương đánh một trận, là thất bại trong ải lập công đầu tiên trong cuộc đời của hắn ta.

Vì để thoát khỏi sự nhục nhã trước đó, hắn ta phải càng thêm cố gắng.

Vì thế, Hoàng đế điều động hắn ta tới bao vây Đông Các, không để Thái hoàng thái hậu ra ngoài, hắn ta thật sự cảm thấy lấy dao mổ trâu đi cắt tiết gà, bởi vì, Thái hoàng thái hậu không dẫn ai trở về cả, hai lão bà, muốn hắn ta dẫn nhiều người đến như vậy sao?

Nhưng, thánh chỉ là như vậy, hắn ta cũng chỉ biết làm theo.

Có điều, ở trong cung nhiều ngày, hắn ta cũng thấy thủ đoạn làm việc dứt khoát nhanh gọn của vị Thái hoàng thái hậu này, bà ta thượng triều đối diện với bách quan, không chút sợ hãi, người nên mắng thì mắng, người nên phạt thì phạt, chỉnh đốn quân vụ, chính vụ, gần như không cần chớp mắt liền có thể ra một quyết sách, hắn ta cảm thấy, đây thuần túy là cuồng vọng, bà ta lâu không đụng tới chính sự, đâu biết thế cục hiện nay? Tùy tiện ra một quyết sách, phải bận chết bao nhiêu ngươi.

Nhưng, bà ta dường như không màng, mà những bách quan đó, tuy có oán thán lại không dám nói.

Nghĩ đến đây, hắn ta liền định trút cục tức cho Hoàng thượng, tiến vào trong điện, kiêu ngạo nói: “Vi thần thỉnh an Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng có chỉ, Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nên nghỉ ngơi ở trong tẩm cung giữ gìn tuổi thọ, nếu không có chuyện gì, xin Thái hoàng thái hậu đừng ra ngoài.”

Thái hoàng thái hậu vừa lập xong một phần ý chỉ, thấy hắn ta đi vào, lại yên lặng nghe những lời hắn ta nói, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nếu ai gia cứ muốn ra ngoài thì sao?”

“Vẫn mong Thái hoàng thái hậu đừng làm khó vi thần, vi thần cũng là phụng chỉ làm việc.” Vạn Húc nói.

A Xà cô cô ở cửa liếc nhìn, ừ hứ nói: “Hoàng thượng thật là đại thủ bút, đối với hai lão bà chúng ta, vậy mà xuất động mấy chục cấm quân, đây không phải là bao vây chặt chẽ Đông Các rồi sao, đừng nói là người, cho dù ngay cả con ruồi cũng bay không lọt.”

Vạn Húc thấy bà ta dường như muốn cất bước đi ra, liền nói: “Cô cô, mời trở về trong điện.”

A Xà cô cô xì một tiếng: “Giữ gìn tuổi thọ? Đây rõ ràng là giam lỏng.”

Nói như thế, bà ta lại cảm thấy không ổn: “Không phải là giam lỏng, chính là giam cầm rồi.”

Bà ta quay đầu nhìn Thái hoàng thái hậu: “Sao hả? Ta nói trúng rồi chứ? Ngày mai cũng không cần thượng triều nữa.”

“Nên thượng triệu vẫn phải thượng triều!” Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt nói một tiếng, cũng không để tâm tới Vạn Húc, đi thẳng vào điện trong.

A Xà cô cô đi theo vào: “Lập chỉ rồi chứ?”

Vạn Húc lạnh lùng rút ra ngoài, nên thượng triều vẫn phải thượng triều? Bà ta có thể ra ngoài rồi nói.

Vạn Húc dẫn người, đích thân canh giữ một đêm ở ngoài Đông Các của Hi Vi Cung, hắn ta ngược lại muốn xem, bà ta làm sao tới buổi triều sớm ở Kim Loan Điện được.

Trong Đông Các, cũng không có động tĩnh gì, trong điện dường như rất sớm đã tắt đèn, cũng không thấy ai ra vào.

Sáng hôm sau, Lộ công công dậy từ rất sớm, hầu hạ Hoàng thượng mặc long bào.

Công khai thách thức với Thái hoàng thái hậu như vậy, không phải là điều ông ta muốn, nhưng, ông ta đã hết cách.

Những thần tử già trong triều đó, vẫn ủng hộ bà ta.

Ông ta phải ở trên Kim Loan Điện, tuyên bố từ giờ về sau, Thái hoàng thái hậu không hỏi triều chính nữa.

Hiện nay Đại Chu không có quy tắc hậu cung không được phép can chính này, nhưng, khi tổ tiên khai triều, đã từng lập ra, chỉ là từ khi Long Triển Nhan lập Huệ tổ, quy tắc này của tổ tiên liền vô dụng, hiện nay, ông ta muốn thỉnh ra di chỉ của tổ tiên, áp chế Long Triển Nhan.

“Hoàng thượng, người làm như vậy, chính là đồng nghĩa với việc xé rách mặt với Thái hoàng thái hậu.” Lộ công công chỉnh mũ quan cho ông ta, khẽ giọng nhắc nhở.

“Là bà ấy ép trẫm, trẫm còn chưa chết thì bà ấy trở về can thiệp triều chính, liệu ổn không? Mộ Dung gia ta không có người rồi sao?” Hoàng đế lạnh giọng nói.

Lộ công công khẽ thở dài trong lòng, đây không phải là người ép bà ấy trở về sao? Lấy tính cách của Thái hoàng thái hậu, sao mà dễ dàng bị người ta uy hiếp được?

“Truyền Vạn Húc!” Hoàng đế lạnh mặt nói.

“Vâng!” Lộ công công khom người đi ra.

Lát sau, Vạn Húc sải bước đi vào trong điện: “Thần tham kiến Hoàng thượng!”

“Đêm qua Đông Các có động tĩnh gì không?” Hoàng đế hỏi.

Vạn Húc nói: “Bẩm Hoàng thượng, bên phía Thái hoàng thái hậu không có bất cứ động tĩnh gì, hiện nay cũng còn chưa dậy.”

Hoàng thượng nhíu mày: “Chưa dậy sao? Thái hoàng thái hậu nói hôm nay muốn triều sớm, sao lại chưa dậy chứ?”

Vạn Húc đã cười: “Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu sợ là biết hôm nay là không tham gia được buổi triều sớm, cho nên cũng trở nên lười biếng, tránh khó chịu.”

Ánh mắt của Hoàng đế lạnh lùng bắn qua: “To gan!”

Thần sắc của Vạn Húc đơ ra: “Hoàng thượng thứ tội, thần không phải là có ý này, thần chỉ là cảm thấy Thái hoàng thái hậu là biết khó mà lui thôi.”

“Thái hoàng thái hậu trước giờ sẽ không biết khó mà lui, ngươi trông chặt một chút, mặc kệ bà ấy giở trò gì, đều không cho phép bà ấy ra ngoài.”

“Vâng, thần biết!” Vạn Húc đáp.

“Ra ngoài đi!”

Vạn Húc chắp tay đi ra.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ của mình trong gương đồng, cảm thấy nốt ban đỏ trên mặt dường như nhạt đi một chút, nhưng vẫn rất rõ.

Ông ta truyền Lộ công công: “Ngươi giúp trẫm che nốt ban đỏ trên mặt, như này quá rõ rồi.”

Ông ta không thể để bách quan biết, bệnh tình của mình nặng hơn, hiếm khi được dùng đan dược, tinh thần tốt hơn một chút, ông ta phải nhân ngày hôm nay, làm xong chuyện mà ông muốn làm.

Lộ công công dặm chút phấn cho ông ta, nhưng cũng không thể che đi nốt ban đỏ, chỉ hơi nhạt màu đi.

“Hoàng thượng, có lẽ có thể tìm được Nhiếp Chính Vương phi, người không cần nóng lòng để xảy ra xung đột với Thái hoàng thái hậu nữa.” Lộ công công không nhịn được lại nói.

Hoàng đế lạnh mặt liếc nhìn ông ta: “Ngươi là cảm thấy trẫm không áp chế được Thái hoàng thái hậu, phải không?”

“Không phải, nô tài không phải có ý này, nô tài chỉ là cảm thấy, nếu thật sự chọc phiền Thái hoàng thái hậu, vậy long thể của Hoàng thượng phải làm sao đây?” Lộ công công lo lắng nói.

Hoàng thượng vẻ mặt buồn bực: “Hết cách rồi, trái tim của Thái hoàng thái hậu là sỏi đá, trẫm bất luận làm như nào, bà ấy đều sẽ không cứu trẫm, nực cười khi trẫm cho rằng sau khi bà ấy trở về, ắt sẽ tức giận với trẫm, nhưng cuối cùng sẽ không thấy chết không cứu, bà ấy hiện nay ngay cả mạng của lão thất cũng không màng rồi, trẫm nếu như không dặn dò xong chuyện về sau, chỉ sợ giang sơn này...”

Ông ta nói như này, lại không cảm thấy vui vẻ, làm như này, ý nghĩa ở đâu?

Ông ta chết rồi, Đế vị mặc kệ rơi vào trong tay của ai, lại có liên quan gì tới ông ta? Dù sao sẽ không là người khác họ, giang sơn này cũng không có rẽ hướng.

“Hoàng thượng, không bằng...” Lộ công công cuối cùng đã đi theo ông ta nhiều năm, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết ông có dao động: “Không bằng, nhận sai với Thái hoàng thái hậu, sau đó... Thái hoàng thái hậu trước đó không phải từng tiết lộ, tam hoàng tử căn cơ Thái hoàng thái hậu cũng đồng ý sao? Tam Hoàng tử sau khi đăng cơ, người vẫn là Thái Thượng Hoàng, mọi thứ đều không thay đổi.”

Ông ta tự nhiên không dám nói ra hai từ thoái vị.

Hoàng đế trầm mặc giây lát, ngẩng đầu kiên định nói: “Không, trẫm sẽ không thoái vị.”

Tam nhi đăng cơ, ông ta quả thật là Thái Thượng Hoàng, nhưng đừng quên, Mộ Dung Khanh vẫn là Nhiếp Chính Vương, ông ta trước đó đã quên điểm này.

Long bào ông ta khoác trên người, hiện nay, đã không đơn giản chỉ là chuyện Đế vị nữa rồi, ông ta chỉ muốn nói với bà ấy, bà ấy đã không phải là Thái hoàng thái hậu của năm đó, bà ấy không thể chỉ tay che trời.

Ông ta sải bước đi ra, Lộ công công hô một tiếng: “Hoàng thượng khởi giá!”