Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 47: Cá chết lưới rách



"Đầu tiên, Vương phi chưa từng cướp thứ gì từ tay ngươi, ngươi đừng vô cớ chửi bới nàng ấy. Còn nữa, phu nhân của bản vương tất nhiên là để bản vương yêu, không cần Ninh họa sĩ đối tốt với nàng. Chẳng lẽ Ninh họa sĩ còn định cướp phu nhân của bản vương sao?"

Ninh Hàm Chi bị mấy câu nói của Thẩm Diệu Thần làm cho nghẹn họng, đầu óc như sợi dây bị thắt nút, nhất thời không phản ứng kịp. Cô ta dĩ nhiên không có ý này.

"Ý của Vương gia là gì?"

Ninh Hàm Chi không đè nén nổi nỗi đau lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chất đầy mây đen, dáng vẻ như liễu rủ trong gió.

"Ý tứ của bản vương rất rõ ràng. Bản vương đã thành hôn, Ninh họa sĩ tốt nhất nên từ bỏ những tâm tư không nên có đi. Ninh họa sĩ cũng không phải do bản vương mời đến, cho nên ta vẫn hi vọng Ninh họa sĩ sớm ngày hồi cung, nếu như buộc bản vương phải động thủ, tình cảnh ấy thật sự sẽ rất khó coi".

Thẩm Diệu Thần sẽ không thương tiếc mấy người râu ria, cho dù vừa rồi Ninh Hàm Chi nói không phải là giả, nhưng đâu có nghĩa hắn nhất định phải chấp nhận.

Từ nhỏ đã mất mẹ, hắn vẫn luôn lớn lên cùng Lý ma ma, mặc dù không có mẫu phi thương yêu nhưng Lý ma ma vẫn dành cho hắn tình yêu thương chăm sóc của người thân.

Những vết thương đầy đau đớn không thể chịu nổi ấy đã qua đi, theo thời gian mà dần dần tiêu tán.

"Vương gia vô tình đến vậy sao?"

Ninh Hàm Chi không thể tin lui về sau hai bước, sắc mặt tái xanh một mảnh, cả người như lung lay sắp đổ.

"Tình cảm của bản vương trước giờ chỉ dành cho một người, đó chính là Vương phi của bản vương. Bản vương khuyên ngươi mau sớm trở lại trong cung phục mệnh cho tốt đi".

Thẩm Diệu Thần nói rất quyết tuyệt thẳng thắn. Đối với hắn, chuyện tình cảm không thể dây dưa, không dứt khoát được.

"Tình cảm của Vương gia đã thuộc về người khác rồi, vậy tình cảm của ta thì sao? Tình cảm của ta phải chịu phó mặc hay sao?"

Mục đích chuyến đi này của Ninh Hàm Chi là vì muốn tiếp cận Thẩm Diệu Thần, nếu không thể đạt được, vậy chỉ có thể liều cho cá chết lưới rách.

Cô ta với vẻ mặt hốt hoảng cười cười, trong đôi mắt thê lương cuồn cuộn bão táp dâng cao ngàn trượng, điên cuồng cùng si mê như rắn độc đang cuốn chặt lấy nam tử trước mắt.

"Tình cảm của ngươi liên quan gì đến bản vương?"

Giọng nói của Thẩm Diệu Thần vẫn rất lạnh lùng, giống như mặt hồ đã đóng băng rất lâu đột nhiên bị phá vỡ, giòn nứt mà lạnh thấu xương.

"Chẳng lẽ Vương gia không tò mò tro cốt của mẫu phi mình ở nơi nào sao? Chẳng lẽ Vương gia cho rằng Hoàng thượng thực sự hậu táng mẫu phi của người? Thực sự dùng Quý phi lễ để đưa táng cho bà ấy sao?"

Liên tiếp mấy vấn đề đổ dồn tới, Thẩm Diệu Thần suýt nữa không chịu nổi, hắn vốn tưởng rằng...

"Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?"

"Ta muốn nói gì không quan trọng, mà Vương gia có thể đạt chung nhận thức với ta mới là quan trọng nhất. Ta muốn ở lại vương phủ, dù chỉ là trắc phi cũng không sao cả".

Cuối cùng Ninh Hàm Chi cũng nói ra mục đích của mình. Vốn dĩ cô ta còn muốn khích bác ly gián, đâm thọc gây bất hòa sau đó mới nói ra mục đích cuối cùng, nhưng không ngờ hắn lại hồ đồ ngu xuẩn như thế.

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào ngươi hồ ngôn loạn ngữ mà muốn dùng nó để áp chế bản vương phải thỏa hiệp sao?"

Trong mắt Thẩm Diệu Thần là lửa giận ngút trời. Hắn tiến lên một bước tới gần Ninh Hàm Chi, cư cao lâm hạ, bễ nghễ nhìn nàng ta, sự khinh thường nơi đáy mắt không hề giấu diếm chút nào.

"Ta đợi ở trong cung nhiều năm, dĩ nhiên sẽ biết rất nhiều chuyện bí mật không ai biết. Bí mật liên quan tới mẫu phi của người, về thân phận của Ly Vương điện hạ, còn có..."

Ninh Hàm Chi dừng một chút, dáng vẻ như đã có dự tính trong lòng: "Còn có chỗ gửi tro cốt mẫu phi người, Vương gia thật sự không thèm để ý sao?"

Thẩm Diệu Thần tức giận, một chưởng tát vào gương mặt trắng nõn của Ninh Hàm Chi. Chưởng phong tựa như đao, sắc ngọt khiến cho cô ta đau đớn.

"Chuyện mẫu phi ta lúc nào đến phiên ngươi xen vào? Ngươi còn dám dùng việc này để uy hiếp bản vương, ngươi thật sự là chán sống rồi!"

Ninh Hàm Chi vô ý thức giơ tay lên ôm lấy má mình, hai mắt ngập tràn nước mắt, da thịt trắng nõn trong nháy mắt sưng đỏ.

Thẩm Diệu Thần thong thả ung dung lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn gấm trắng lau chùi những ngón tay thon dài như ngọc. Nét mặt hắn rất chuyên chú, cẩn thận lau từng ngón tay. Cảnh này rơi vào trong mắt Ninh Hàm Chi như lưỡi dao cắm sâu vào trong ngực cô ta thêm một chút, cảm giác đau đớn muốn chết hít thở không thông này chợt tới gần nàng ta, ngực bị đè nén suýt nữa không thở nổi.

"Vương gia lại vì một nữ nhân không quan trọng mà đánh ta, sao lại đi đến bước này? Ta đối với người mà nói đến tột cùng là gì?"

Ninh Hàm Chi cũng lười ngụy trang, giọng nói trở nên chanh chua. Nếu đã không nể mặt mũi, cô ta không có được còn có thể giữ lại cho người khác sao?

"À, có lẽ Ninh họa sĩ đã nghĩ sai một chuyện rồi. Vương phi đối với bản vương mà nói là bảo bối đặt ở đầu tim, ngươi mới là kẻ không quan trọng. Đối nhân xử thế đừng quá tự cao tự đại, bằng không cái ngày ngươi lên bàn thờ sợ là khó thể chịu được".

Thẩm Diệu Thần biết được, Ninh Hàm Chi tuy là một họa sĩ bình thường, nhưng ở trong cung có Quý phi nương nương phù trợ sủng ái nên Hoàng đế cũng xem trọng cô ta vài phần, hạ nhân lại là người nhìn sắc mặt để sống, cho nên Ninh Hàm Chi ở trong cung thậm chí còn được hưởng đãi ngộ như một vị Công chúa.

"Ồ thật sao? Đợi ngày ta lên bàn thờ rồi chắc chắn sẽ kéo Vương gia cùng nhau rơi vào vực sâu vô biên mới được, sao ta có thể một mình chìm trong vực thẳm tối tăm được chứ?"

Giọng nói Ninh Hàm Chi băng lãnh mà âm ngoan, viền mắt như trước hiện lên vệt hồng ủy khuất. Nếu hắn đã không muốn thấy cô ta với dáng vẻ như đóa sen sạch sẽ cao nhã, vậy cô ta cũng chỉ có thể xé bỏ mặt nạ, dùng bộ mặt bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt hắn mà thôi.

Thẩm Diệu Thần không muốn dây dưa với Ninh Hàm Chi, quyết tuyệt lạnh lùng thu tầm mắt định quay đầu rời đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp ở trong góc.

"Chủ tử, chúng ta ở chỗ này nghe lén hình như không được phải cho lắm?"

Vân Sơ cau mày không đồng ý, lỡ như bị Vương gia bắt tại trận thì phải làm sao mới ổn đây.

"Có gì mà không phải, chúng ta không phải đang giúp Mộc tỷ tỷ xé mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Ninh họa sĩ sao?"

An Hiểu Như đoạt lấy mứt hoa quả trong tay Vân Sơ, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người ở cách đó không xa, trông vô cùng tập trung.

Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu nhìn An Hiểu Như đang chuyên tâm không gì lay động được, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Nha đầu này gả vào vương phủ chẳng lẽ chỉ vì đến xem trò vui thôi sao?

Mấy người đứng ở dưới một cây đại thụ, cách chỗ Ninh Hàm Chi cũng coi như là xa. Thân cây thô to mấy người khó khăn lắm mới ôm trọn được, cho nên đám người Mộc Vân Cẩm liền núp sau cái cây này.

"Chắc mấy ngày nay muội muội rảnh lắm nên mới kéo ta từ Yêu Nguyệt Cư tới đây xem màn kịch này".

Mộc Vân Cẩm cười trêu ghẹo nói, bàn tay đặt ở trên đầu vai An Hiểu Như, bất đắc dĩ bấm bóp.

"A..."

An Hiểu Như thét chói tai, thu hút sự hú ý của Thẩm Diệu Thần cách đó không xa. Lúc ánh mắt hắn quét tới, Mộc Vân Cẩm nhất thời cảm giác thân thể cứng đờ, hai chân run run không bước nổi nữa.

Vừa rồi nàng không nên bóp An Hiểu Như, bây giờ hối hận cũng không kịp.

"Là ai đang nghe trộm, nếu không ra thì đừng trách bản vương không khách khí".

Mộc Vân Cẩm nghe thấy vậy thì lập tức đứng thẳng người, do dự không biết có nên ra ngoài để mất mặt xấu hổ hay không, còn An Hiểu Như tự biết bản thân gặp rắc rối đã cúi đầu dẫn trước ra ngoài.

Vân Sơ đi theo phía sau An Hiểu Như, hai người giống như con chim cút phạm sai lầm, ôm lấy đầu nhỏ đi tới phía Thẩm Diệu Thần, dưới chân như đổ chỉ di chuyển thật nặng nề.

Ninh Hàm Chi thoáng nhìn hai người đi ra từ phía sau cây đại thụ, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó chịu, khăn ở trong tay sắp bị cô ta xoắn nát rồi.

Lúc ba người Mộc Vân Cẩm đứng ở trước mặt Thẩm Diệu Thần, Ninh Hàm Chi đã khôi phục lại dáng vẻ thanh cao trước sau như một, như thể cái người vừa gây sự, ăn nói hàm hồ vừa nãy không phải cô ta vậy.

"Vương phi từ lúc nào lại học dáng vẻ của một kẻ tiểu nhân, trốn trốn núp núp không dám lộ diện vậy?"

"Tiểu nhân? Vân Sơ, chúng ta có tiểu nhân đi theo sao?"

Mộc Vân Cẩm giả vờ không hiểu gì, ánh mắt còn tận lực liếc sang nơi khác.

"Hồi bẩm Vương phi, sao lại không có chứ? Không phải trước mặt chúng ta đang có một tên sao?"

An Hiểu Như nghe Vân Sơ đáp lời thì cố nén cười, ngầm phúc phỉ nha đầu này thật giống chủ tử của mình, cái gì cũng dám nói ra ngoài.

Ninh Hàm Chi không ngốc, dĩ nhiên nghe được ý tứ trong câu nói của Vân Sơ, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt nay còn xanh xao hơn.

"Vương phi thủ đoạn thật đấy, dạy chó của mình kiểu gì mà để nó há miệng sủa bậy vậy? Ai không biết chuyện còn tưởng Vương phi đang dung túng cho hạ nhân tùy tiện làm bậy đấy!"

Cái tiếng này chụp mũ hơi quá đấy, dung túng hạ nhân tùy tiện làm bậy nói khủng khiếp quá rồi.

Vân Sơ cũng không quá để tâm đến lời vũ nhục của Ninh Hàm Chi, dù sao chủ tử nhà mình nhất định sẽ thay cô trả lại, có chửi có mắng cô cũng nhịn.

"Chó? Ninh họa sĩ nói sai rồi. Bản vương phi từ nhỏ đã không thích nuôi chó, nhưng vẫn luôn có vài con chó hoang bên ngoài cứ thích ra vào vương phủ, quấy nhiễu khiến vương phủ không được yên bình. Vương gia, người cảm thấy thiếp nói có đúng không?"

Mộc Vân Cẩm nói xong thì lập tức liếc nhìn Thẩm Diệu Thần, Ninh Hàm Chi cũng quay đầu nhìn về phía hắn, làm như đang đợi người cuối cùng quyết định vậy.

Ninh Hàm Chi cũng không biết bản thân đến tột cùng đang chờ mong điều gì, nhưng cô ta nào có thể đơn giản chịu thua. Nam tử cô ta đặt ở trong tim hơn mười năm sao có thể chắp tay nhường cho kẻ khác?

Dạ Hạo cùng Dạ Minh vẫn đang núp ở trong bụi rậm chỗ cây hải đường, mùi hoa ngát hương ngào ngạt không ngừng chui vào trong mũi, khiến cho mũi Dạ Hạo ngứa ngáy khó chịu. Dạ Hạo vươn tay nhu nhu mũi, tiếng hắt xì trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí ngưng trệ xung quanh.

Mộc Vân Cẩm chờ đợi một lúc lâu, đợi Thẩm Diệu Thần sẽ đứng về phía nàng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn có phản ứng, cuối cùng thất vọng thu lại ánh mắt. Không phải vừa nãy hắn còn dùng lời lẽ chính nghĩa để mắng Ninh Hàm Chi sao, sao trong nháy mắt lại thay đổi rồi.

Ninh Hàm Chi có chút đắc ý liếc nhìn Mộc Vân Cẩm đang buồn rầu, trong con ngươi lộ vẻ khiêu khích. Bất luận hắn vì lí do gì nghiêng về phía nàng ta, chỉ cần hắn có chút do dự, như vậy cô ta cũng không tính là thua.

An Hiểu Như đứng tại chỗ nhìn Ninh Hàm Chi đắc ý kiêu ngạo thật tiểu nhân, cảm thấy bản thân sắp tức nổ phổi rồi.

Vân Sơ cũng ở trong lòng mắng Thẩm Diệu Thần cẩu huyết lâm đầu, uổng công cô mấy ngày trước còn thầm muốn đứng về phía Vương gia, từ bỏ suy nghĩ tác hợp cho chủ tử và Kỳ tướng quân.

Ai ngờ bây giờ hắn biết rõ Ninh Hàm Chi đang gây hấn với chủ tử nhà mình mà còn không thèm phản ứng gì, thật khiến người ta thất vọng tột cùng.

Mộc Vân Cẩm lạnh lùng xoay người sang chỗ khác. Có vài người đã định trước sẽ không ở chung một thế giới với nàng, vậy sao có thể trông cậy hắn vào lúc trọng yếu sẽ kề vai với mình đây.

Thẩm diệu Thần vô ý thức vươn tay níu lại Mộc Vân Cẩm, lực đạo thật lớn để lộ ra tâm tư đang lo lắng của hắn.

"Các người vừa rồi tranh cãi cái gì? Bản vương có chút thất thần nên không nghe rõ."