Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 11



Nhã Tịnh vừa dứt lời xong, hai kẻ kia liền nhìn vào cô.

Ha, nam nhân. Người phù hợp mà Dạ Nguyệt Tu Kiệt có vài phần tin tưởng cũng chính là tên Hào Kiện này, Lang Minh Triết cũng vừa hay khá công nhận nàng.

- "Được rồi, có ta. Nhưng chúng ta vẫn thiếu một người nữa! Đi đông dễ bị nhận ra, đi một mình ta lại không thể làm kịp."

Chỉ thấy Lang Minh Triết vỗ tay, một bóng đen lăn từ phía sau doanh trại vào.

- "Có thuộc hạ!"

Nàng thật sự muốn đập cho hắn một trận, tại sao? Tại sao rõ ràng hắn có người lại giả vờ như không có cố tình ép nàng nhận? Giờ nàng bỏ chạy còn kịp không nhỉ? Theo thói quen nàng ôm quần, chuẩn bị chuồn đẹp liền bị Dạ Nguyệt Tu Kiệt tóm cổ áo lại. Nhìn hai tên hồ ly kia mỉm cười nàng lạnh sống lưng rồi.

Ha nam nhân, nàng mặc một bộ đồ của kỹ nữ, cũng may là kiểu áo che ngực và váy khá rộng nên nàng không lo bị lộ. Nhìn hai tên nam nhân gật gù trước mắt còn bàn bạc với nhau.

- "Hắn không tệ, hẳn sẽ được kha khá kẻ chú ý!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt gật đầu nhìn nàng, Lang Minh Triết lườm qua hắn một cái rồi hắng giọng.

- "Ngươi mau đi chỉnh đốn quân doanh, mai chúng ta khởi hành sớm!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể lui đi, trong doanh chỉ còn nàng tên thuộc hạ của Lang Minh Triết và hắn.

- "Đây là độc nàng cần, nhớ phải cẩn thận! Đây là hộ vệ thân thuộc của ta, tên hắn là Trí Dũng, hắn sẽ phối hợp cùng nàng."

- "Trí dũng, nàng ta chính là Tứ vương phi, ngươi bây giờ phải theo sát nàng! Bảo vệ nàng như bảo vệ ta, nghe lời nàng!"

- "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nàng nhếch môi cười, đây có được xem như nàng có người bảo kê rồi không?

- "Nếu khi xong việc, nổ pháo cho chúng ta, chúng ta sẽ xông vào sơn trại, nếu lúc đó Tứ vương phi có ý định bỏ chạy. Ngươi không cần ngại, cứ đánh gẫy chân nàng rồi đem nàng về đây là được!"

Ha, đây là chính diện uy hiếp nàng. Nàng lại sợ hắn sao? Ha, nàng sợ hắn quá! Nếu có kiếp sau, nàng không hành hạ hắn tới chết đi sống lại tên nàng nhất định phải viết ngược! Đó là kiếp sau, chứ kiếp này nàng nghèo hèn quá, đành nghe theo hắn thôi.

- "Nào, bảo bối! Ngươi như này hẳn không ai nhận ra đâu. Cứ an tâm, tú bà lần này cũng có quen biết với ta, họ sẽ lựa đường giúp ngươi! An tâm, không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi hạ dược xong, tên cận vệ kia của Tứ vương gia lập tức đem các người ra ngoài. Pháo sẽ được bắn lên, chúng ta sẽ tấn công vào!"

Nửa đêm canh tuất, năm người đi cạnh một nhóm kỹ nữ, Dạ Nguyệt Tu Kiệt còn không quên liên mồm nói dặn dò nàng.

- "Ngươi có cái khăn nào không?"

Nàng quay qua nhìn Trí Dũng hỏi, chỉ thấy hắn lôi ra một chiếc khăn màu đen. Nàng không ngại đưa tay ấn cổ Dạ Nguyệt Tu Kiệt xuống muốn nhét khăn vào miệng hắn.

- "Hỗn láo! Chờ ngươi ra xem! Ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt bị nàng làm như vậy liền tức giận, hắn muốn ra tay ngay bây giờ, nhất định phải đánh cho tên Hào Kiện không biết trời cao đất dày này một trận. Nàng cũng không chịu thua vênh mặt lên, Lang Minh Triết ở đằng sau thấy hết nổi liền đánh cho nàng cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt một trận.

- "Hai người có im được không? Dạ Nguyệt Tu Kiệt chúng ta dừng ở đây thôi, nên trở về rồi!"

- "Được, ta đợi tin của ngươi!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng theo đoàn kỹ nữ vẫn không thể khỏi ngẩn ngơ. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy Hào Kiện giả gái, nhưng là không nghĩ tới khi tên đó ăn mặc như vậy hắn lại không kìm được bản thân coi tên Hào Kiện đó thành nữ nhân thật. Hắn có chút hối hận khi đẩy nàng vào trong đó, đáng lẽ hắn phải đi theo nàng!

Lang Minh Triết không quan tâm, quay đầu trở về. Tới lúc về bắt gian tế rồi!

Trong quân doanh của Tứ vương gia, lều của Hào Kiện được dựng có chút xa với lều của Lang Minh Triết cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt là thời cơ tốt để bọn chúng ra tay! Chỉ thấy tới canh tý, một kẻ mặc đồ đen xuất hiện. Tay hắn ôm một bịch vải khả nghi, lén lút đi ra phía sau lều của Hào Kiện lúi húi làm gì đó. Một màn này vừa hay để Lang Minh Triết thấy được, nhưng hắn lại không vội ra tay.

Chỉ thấy sau khi tên kia lấy ra một ống tre đốt gì đó rồi thổi qua khe hở tấm lều rồi mới đưa tay mở túi thả vào. Cũng may nàng đã đi, nếu không có lẽ sẽ nguy hiểm.

Chờ tới khi thả xong đồ, tên binh lính kia không quay về lều trại mà lại chạy tới một khu rừng. Lang Minh Triết âm thầm theo sau, chỉ thấy tên đồ đen kia chạy tới cạnh chân của một tên cao gầy.

- "Chủ tử, thuộc hạ đã làm xong việc! Theo tình báo báo lại, Lang Minh Triết có quan hệ thân mật với tên nam nhân kia, giờ hắn chết hẳn Lang Minh Triết cũng sẽ bị giảm đi nhuệ khí chiến đấu!"

Lang Minh Triết cà Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe xong, môi chỉ nhếch lên điệu cười quen thuộc lần đầu tiên đồng ý nghĩ "Ngây thơ!".

- "Được, ngươi quay về đi, nếu không sẽ bị nghi ngờ!"

Thân Lang Minh Triết là sát thần nơi chiến trường sao có thể vì hi sinh của một người mà đau lòng mất đi nhuệ khí chiến đấu? Nhưng là bọn chúng có đánh giá hắn quá thấp sao?

Thực ra bọn chúng làm như vậy là vì, bọn chúng biết rằng phía tây quân Hung nô cũng đang làm loạn, vậy mà Lang Minh Triết lại bị phái đi dẹp đám giặc cỏn con bọn chúng hẳn là Lang Minh Triết đã bị thất sủng, hơn nữa tin Lang Minh Triết bị bệnh khó nói ai ai cũng biết. Dựa vào những gì tên nội gián biết được bọn chúng suy đoán Lang Minh Triết hẳn là đoạn tụ. Chứ sao Lang Minh Triết tuổi đã trên nhị xuân mà vẫn không muốn lập gia quyến, Vương phi hẳn biết gì đó mới bỏ chạy! Nghĩ tới Tứ vương gia thân thiết với một tên nam nhân, còn vì hắn mà bỏ chiến trường bọn chúng càng tin Tứ vương gia này đoạn tụ, còn yêu một kẻ là sơn tặc bình thường.

Tứ vương gia như nhận ra sự thật đằng sau sụ ngây ngô này của bọn chúng như nổi trận lôi đình.

Nếu Nhã Tịnh có ở đây hẳn sẽ cười ngất lên ngất xuống, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng cố kìm nén muốn cười. Ban đầu bọn họ đều chỉ nghĩ tới bọn chúng muốn diệt Hào Kiện là e ngại tài năng của nàng. Không nghĩ tới...

Đúng là chỉ cần sống đủ lâu, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ cần sống đủ lâu! Cảm nhận Lang Minh Triết muốn giết người, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đành ngăn hắn lại, không thể bứt dây động rừng. Dù sao Hào Kiện vẫn còn đang ở trong quân doanh của địch. Chưa kể tới, bây giờ không phải lúc.

Bên kia, Nhã Tịnh một mình vào khu quân doanh của địch. Vì nàng biết bản thân có tài ca hát liền nói với ma ma rằng cho nàng lên hát. Dù sao chỉ cần hát, nàng cũng sẽ không phải tiếp rượu bọn chúng.

Cũng may thân thể nảy có giọng hát trời cho cũng giống nàng, lúc trước may mắn nàng cũng học được vài bài cổ phong nên có thể nhẹ nhàng qua ải. Nhóm nữ nhân kia thừa cơ chuốc rượu cho bọn chúng, cũng may không có mấy ai để ý nàng vì có hoa khôi của kỹ viện đó tới múa. Nàng chỉ như mượn hoa hiến phật, trang điểm bình thường cố ý dìm bản thân thua so với hoa khôi. Chỉ như vậy mới có cơ hội lu mờ.

May mắn, đám binh lính uống khá say, bọn chúng bắt đầu loạn lạc, nàng theo đám tỳ nữ dọn dẹp quân doanh rồi đi ra ngoài. Trí Dũng cũng nhanh trí đi theo nàng, dù sao họ cũng vẫn còn nhiều công việc. Ra tới góc tối họ vừa hay gặp hai kẻ đi từ ngoài rìa vào. Thừa lúc không có ai, Trí Dũng cùng nàng hạ luôn hai tên, diệt khẩu bọn chúng ném vào một nơi khá xa. Dù sao nơi đây quân binh loạn lạc, sẽ không có mấy kẻ để ý tới mấy kẻ ngoài lề như nàng. Chỉ là lúc nàng cùng Trí Dũng về liền thấy hai kẻ đã đứng đợi từ trước.

- "Sao các ngươi lâu vậy? Quá giờ giao ca một nén hương rồi!"

- "Không giấu gì hai vị đại ca, nãy ta có thấy bóng đen lướt qua, tưởng là người của quân địch tới liền phải đi xem xét, nếu không có vấn đề gì khó mà ăn nói. Cũng may không có gì xảy ra ca!"

Tuy hai tên kia có chút nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý. Bọn chúng lèm bèm một lúc rồi bắt đầu buông tha nàng cùng Trí Dũng.

May mắn, nàng lúc nãy có thấy, nước được múc lên đều sẽ được qua trâm thử độc hoặc cho chó uống thử xem chúng có bị sao không. Đúng là những kẻ này cũng khá cẩn thận, nhưng đáng tiếc, nàng còn có kế hoạch B. Nhìn từng ngọn đăng cháy rực lửa nàng mỉm cười. Cả nàng và nhóm kỹ nữ đều đã uống giải dược này trước, vậy nên không cần lo. Hai người trà trộn vào đám quân lính đi tuần, mỗi ngọn đăng đều thay phiên nhau ném thuốc vào. Cũng may thân thủ của hai người không tệ nên không đánh động tới bọn chúng. Thuốc này cần hai canh giờ để phát tán hiệu lực, giờ đã là giờ Dần, chờ tới giờ Thìn liền có thể bắn pháo phát động chiến tranh!

Phía bên còn lại, Tứ vương gia cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhẫn nại theo sau tên phản bội, quả thực hắn ta còn ít nhất mười tên đồng lõa, thảo nào bọn chúng có thể làm việc trôi chảy tới vậy. Chúng đem thuốc hạ vào các thùng nước uống, chiêu này quả thực có chút quen thuộc.

- "Thuốc kia bị đổ ra ngoài rồi kìa, sao mắt các ngươi kém vậy chứ! Để bên ngoài trắng thế kia, ai mà không nghi ngờ chứ?"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy bọn chúng quá nhập tâm liền không nhịn được bước tới đùa giỡn. Vậy mà bọn chúng lại không nhận ra được, còn quay qua trách nhau.

- "Ta đã nói rồi mà! Ngươi nói xem, ngốc nghếch như hắn sao có thể là đội trưởng chứ! Ta thật không phục!"

Tên A lên tiếng, tên B cũng không kém cạnh.

- "Ngươi có giỏi thì làm đi! Trời tối như vậy, đã phải cố gắng tìm ra cho đúng bình nước còn. Không thể lệch tay một chút hay sao? Xíu ta lau là được rồi chứ gì?"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại có lòng tốt lên tiếng lần hai.

- "Vậy để ta đốt đuốc giúp các ngươi cho thuốc cho dễ nhé?"

Người A tức giận thét lên.

- "Ngươi bị ngu sao? Như vậy có khác gì đánh động bọn chúng? Vĩ không muốn lộ đường hành quân bọn chúng ngay cả bếp cũng không cho chất! Ngươi nghĩ sao.."