Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 85



Nhã Tịnh nhanh chóng được Lang Minh Triết sắp xếp đi gặp mẫu thân, vừa bước tới cánh cửa Nhã Tịnh có chút chần chừ. Nàng không biết có nên vào đó hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn tiến vào.

- Nếu nhi nữ ta đã là Hoàng Hậu, vậy mau kêu chủ tử nhà ngươi phong hiệu cho ta! Y phục này quá tệ, ta muốn là loại lụa tốt nhất!

- Mẫu thân.

Mẫu thân nàng đang mải mê tưới cây, nghe thấy tiếng của nàng ngưng tay lại. Khi quay lại, mẫu thân thấy nàng liền liếc qua.

- Nhi nữ, con xem! Hoàng thượng cũng khá tốt đấy chứ, cho ta tới căn phòng tốt như vậy!

- Phụ thân đã chết trong lúc tạo phản, Nhã gia bị chu di tam tộc rồi. Mẫu thân, người có đau lòng không?

Mẫu thân nghe nàng nói vậy, tay khẽ ngưng một chút sau đó lại nói.

- Đau lòng gì chứ, ta đã sớm không ưa bọn chúng rồi! Nhưng phải nhịn vì khi đó chúng ta chưa có gì. Ta sợ hãi thế lực của chúng thôi, bây giờ con đã là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ! Ta còn lấy lòng gì chứ! Con nhất định phải giữ vững lấy ngôi hậu này, cố gắng lấy lòng Hoàng thượng nghe không? Con có hiếu hay không, đều dựa vào con cả đấy! Ta dù sao cũng là mẫu thân con, đừng làm ta thất vọng!

Nghe mẫu thân nàng nói vậy, Nhã Tịnh khẽ cười.

- Trong lòng người có con không? Mẫu thân?

Nhã Tịnh buông lỏng tay đang nắm vạt áo của mẫu thân nàng, mẫu thân ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua nàng nói.

- Trong mắt ta đương nhiên có con rồi, bây giờ chúng ta ở cạnh nhau như vậy, con phải phụng dưỡng ta cho tốt! Dù sao cũng là Hoàng hậu một nước, con không thể đối xử tệ với mẫu thân mình đúng không?

- Đúng vậy, con phải về rồi. Mẫu thân cẩn thận!

Nhã Tịnh cay đắng, thà rằng mẫu thân trách mắng nàng như vậy có thể khiến nàng nhẹ nhõm hơn chăng? Nhã Tịnh để gió thổi qua cho tỉnh táo, nàng bỗng thấy hoa nở trên bờ tường thành. Thật có sức sống nhỉ, ngay cả hoa cỏ cũng muốn vươn mình vào đây. Vậy mà ta lại chỉ muốn sớm rời xa, có phải nực cười quá hay không? Lang Minh Triết dùng đủ mọi cách giữ chân nàng lại, nàng lại chỉ muốn vươn cánh để bay.

- Hoàng hậu.

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Nhã Tịnh dừng bước chân. Quay đầu lại, là Dạ Nguyệt Tu Kiệt, hắn đang bước tới gần nàng.

- Đã lâu không gặp!

Nhìn hắn, Nhã Tịnh có chút bất ngờ.

- Sao ngươi lại ở đây?

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nữ nhân mà hắn mong nhớ bao ngày, trong lòng vô cùng bồi hồi nhưng...

Siết chặt kiếm, cố nở ra một nụ cười.

- Ta đã đầu quân cho triều đình, giờ ta là Phó tướng, phục vụ cho Tướng quân.

Nghe hắn nói, Nhã Tịnh cúi đầu. Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng hiểu Lang Minh Triết lại bắt đầu.

- Vất vả cho người rồi!

- Không có gì, ta sẽ sớm quen thuộc. Như vậy anh em dưới chướng cũng được làm việc cho triều đình, làm công ăn lương không sợ ngày đói ngày no!

Dạ Nguyệt sơn trang nào có nhưng ngày đó, nhưng Nhã Tịnh chẳng thể đào sâu thêm.

- Huynh tới tìm ta sao?

Nhã Tịnh nhìn qua, không thấy ai bên cạnh hắn liền hỏi. Dạ Nguyệt Tu Kiệt tai thoáng chốc ửng đỏ, hắn ngốc nghếch gật đầu.

- Ta tới tìm nàng, tại lúc đi tới đây ta thấy cây trâm rất đẹp nên mua tặng nàng! Nhưng ta nghĩ nàng bây giờ cũng chẳng thiếu những thứ này, dù sao nàng cũng là Hoàng hậu rồi!

Nhã Tịnh muốn mở lời không chê, nhưng lại tự ngăn mình. Đúng là nàng không nên mập mờ với Dạ Nguyệt Tu Kiệt, bởi lẽ điều này tốt cho hắn.

- Đúng vậy, giờ ta cũng không thiếu những thứ đó. Sau này huynh cũng không cần tặng đồ cho ta nữa, công việc của huynh rất bận nhỉ? Không làm phiền huynh nữa, ta đi trước!

Nói rồi Nhã Tịnh nhanh chóng rời đi, vừa mới tới khúc cua khuất bóng. Quả nhiên, Lang Minh Triết đang đứng tại đó.

- Nàng đang bảo vệ hắn sao?

- Không phải, ta và huynh ấy cũng không có gì mà phải bảo vệ. Ta đều nói sự thật.

Lang Minh Triết nhìn nàng, hắn không nói thêm điều gì cầm tay nàng rời đi.

- Sắp tới sứ giả Tây vực và một số nước bên cạnh chúng ta sẽ cử người tới đây chúc mừng ta đăng cơ, nàng là mẫu nghi thiên hạ nên sẽ cùng ta đón tiếp các sứ thần. Nên ta đã cho người dạy nàng lễ nghi cung đình!

- Ta biết rồi, người cứ an tâm. Ta nhất định sẽ không làm người mất mặt, Hoàng thượng.

- Ta nghe nói, mẫu thân nàng đã không còn đối chọi gay gắt với nàng nữa?

- Tất cả là nhờ bệ hạ ban ơn, mẫu thân ta quả thực sống rất tốt nên suy nghĩ thoáng hơn lúc trước rồi.

Lang Minh Triết cùng nàng dừng lại ở một hồ sen, Nhã Tịnh thoáng nghĩ nếu giờ nàng lại rơi xuống hồ thì sao nhỉ? Đáng tiếc, nàng biết bơi nên cũng vậy thôi. Lang Minh Triết ôm lấy nàng từ đằng sau, giống như bao lần khi hai người còn ở Minh phủ.

- Dạo này nàng rất lạnh, có cần ta truyền thái y vào giúp nàng không?

Nhã Tịnh không mấy để ý, chỉ là quả thật dạo này nàng càng ngày càng yếu đi. Còn hay ngủ nhiều hơn trước.

- Không cần, có lẽ là do ta hay chơi đùa nhiều quá mà thôi. Vài ngày nữa sẽ đỡ!

Hắn không nói gì, cuối cùng vẫn vì công việc quá nhiều mà phải luyến tiếc buông nàng rời đi. Nhã Tịnh nhìn theo bóng hắn trầm ngâm không nói, A Hoa đem tiểu Bảo tới gần chỗ nàng.

- Chủ tử, tiểu Bảo nhớ người rồi!

Mỉm cười ôm lấy tiểu Bảo vào lòng, thằng bé thích thú nở nụ cười.

- A Hoa này, ngươi có ý trung nhân hay không?

- Người đang muốn để ta rời khỏi đây sao? Chẳng thể đâu, ta đã nguyện sống chết cùng người rồi chủ tử.

- Ở nơi này không có mấy người, cứ gọi ta như trước đi!

- Người sắp phải học lễ nghi cung đình rồi, hãy nhớ ta dặn người lúc trước.

Nhã Tịnh gật đầu, trên tay cầm trống lắc lắc chơi cùng tiểu Bảo. Gió khẽ thoảng qua, hương sen ngào ngạt thật làm người ta mê mẩn mà.

Sớm hôm sau, Nhã Tịnh bị lôi dậy. Nàng không biết bây giờ là canh mấy, chỉ biết rằng trời còn chưa sáng. Lưu ma ma là ma ma tổng quản khó nhất hoàng cung đặc biệt được Lang Minh Triết đưa tới dạy lễ nghi cho nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhã Tịnh và Lưu ma ma không ai thua ai.

- Ta kêu người đọc lại nữ tắc!

- Ta không thích đọc chúng!

- Nếu người không nghe, thần đành mạn phép dụng hình!

Nhã Tịnh kiên cường nhìn lên, nàng đưa nắm đấm ra đầy thị uy nhìn tới.

- Ngại quá, ngoài mẫu thân ta ra. Không ai được đánh ta!

- Nơi đây là hoàng cung! Phải có quy tắc của Hoàng cung!

- Phu quân ta là Hoàng thượng, gia phải có gia quy!

Sống chết đối đầu, chỉ cần không phải chép nữ tắc dày như vậy. Có cãi ngang hơn Nhã Tịnh cũng phải sống chết mà cãi.