Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 94



Hoàng thượng, Hoàng hậu gặp nạn rồi!

Ám vệ vội vã xông vào, Lang Minh Triết đánh rơi tấu chương vội đứng dậy hốt hoảng chạy tới.

- Nàng gặp chuyện gì?

- Bẩm Hoàng thượng, trên đường về kinh Hoàng hậu vì hóng gió lạnh liền bị ốm. Đúng lúc đó gặp phải thích khách, Thái tử đã bị bắt đi. Hoàng hậu vì cứu thái tử đã bị thương, cả người không chỗ nào lành lặn! Hiện Hoàng Hậu đang được đưa hồi kinh!

- Đưa ta tới đó!

Lang Minh Triết gấp tới áo cũng không kịp mặc, rõ ràng hắn đã cho ám vệ theo bảo hộ nàng. Vậy mà Nhã Tịnh vẫn bị thương nặng như vậy, hẳn kẻ đứng sau không tầm thường. Nhưng hơn hết, Lang Minh Triết lòng nóng như lửa đốt phi thân nhanh hết mức tới chỗ của nàng.

Cuối cùng cũng thấy chiếc xe ngựa kia, bên ngoài xe vậy mà vẫn có máu rỉ! Lang Minh Triết hận không thể phanh thây kẻ làm nàng bị thương! Run rẩy mở tấm rèm lên, nhìn nàng bên môi không chút huyết sắc khiến hắn sợ hãi. Bên mi mắt của nàng vẫn không ngừng rơi lệ.

- Tiểu Bảo, tiểu Bảo. Trả con cho ta!

Trong cơn mê mang, nàng vẫn không quên đòi hài nhi. Lang Minh Triết nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, trước kia tay nàng chưa từng lạnh như vậy!

Lang Minh Triết xót xa, Nhã Tịnh vẫn không ngừng khó chịu hắn đành nhẹ giọng dỗ dành.

- Không sao đâu, ta nhất định sẽ tìm tiểu Bảo về cho nàng! Không sao đâu!

Nhã Tịnh không nghe được lời của hắn, với nàng đâu đâu cũng chỉ là màu đen tối. Không ánh sáng, không sự sống! Giống như linh hồn nàng lúc đó đi lạc, toàn bộ đều là bóng tối.

Cuối cùng cũng tới được Hoàng cung, ngự y hai bên đã chờ sẵn. Lang Minh Triết vội vã bế nàng chạy xuống, hai bên liền chạy theo hắn vào Khôn Ninh cung.

Lang Minh Triết ở một bên nhìn đám thái y hết bắt mạch lại thở dài lắc đầu, rõ ràng chỉ là bị thương vài nơi vậy mà sao máu vẫn không ngưng chảy? Nhìn qua vết thương của Hoàng hậu cũng không có dấu hiệu trúng độc, chính vì thế bọn họ cũng không dám cho người uống thuốc linh tinh.

- Nàng sao rồi?

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu bị thương tuy nặng, chung quy vẫn không tới mức mất mạng. Chỉ là người lại không thể cầm máu, không có dấu hiệu bị hạ độc nhưng kinh mạch lại rối loạn. Tạm thời dám thuộc hạ vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết!

Nếu cho Nhã Tịnh uống thuốc cầm máu bây giờ, chỉ e không có tác dụng! Thậm chí còn hại thân!

Lang Minh Triết siết chặt tay, đám người này thật không có tác dụng.

- Nếu ngươi không chữa được cho nàng, nên cáo lão hồi hương rồi! Nàng chỉ bị thương, vậy mà ngay cả cầm máu cũng không thể! Các ngươi còn dám lấy danh xưng Ngự y cung đình?

Đám ngự y bên dưới vừa nghe liền lạnh, quả thực, nếu tin đồn này truyền ra. Bọn họ dù có ra ngoài cũng không thể kiếm ăn, thật mất mặt.

- Bẩm Hoàng thượng, không phải không có cách. Chỉ là trong cung đang thiếu vị thuốc kia, nếu như có được chúng thần mới có thể chữa cho Hoàng hậu!

- Là vị thuốc gì?

- Đừng nghe bọn chúng nói linh tinh!

Lưu Kỷ tiên sinh cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt tiến vào, trông họ vô cùng lo lắng. Lão Lưu nhìn Nhã Tịnh bị thương, sắc mặt trắng bệch mà đau lòng thay nữ nhi ngốc này. Đẩy lão ra xa, cuối cùng vẫn không thể tự bảo vệ tốt lấy bản thân. Con nghĩ rằng chỉ cần con không còn ai bên cạnh, có thể sống tự do mặc sống chết của mình sao? Lão đây khó khăn lắm mới thu nạp đồ đệ, há có thể cho con tự diệt như vậy?

Đem cho nàng uống một viên đan, lại đem vết thương của nàng mở ra, rắc thuốc bột lên. Nhanh chóng, máu bị thuốc bột hút hết chặn lại.

- Ta từng nghe qua, có một số người mắc một loại bệnh lạ. Chỉ cần họ bị thương liền rất khó cầm máu, thậm chí nếu bị thương quá nặng sẽ có khả năng chết đi. Thuốc có dược tính cầm máu bình thường không có tác dụng với người bị mắc chứng bệnh này, các ngươi nơi đây không có loại thuốc đó cũng bình thường. Người mắc chứng bệnh này rất ít!

Nghe Lưu Kỷ nói xong, đám thái y liền nhìn qua nhau. Thở phào một hơi, may mắn giữ lại được cái mũ này. Lang Minh Triết nhìn vết thương nàng đã cô lại, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.

- Đạ tạ tiên sinh đã cứu Hoàng hậu, ta nhất định sẽ hậu tạ tiên sinh thật tốt!

Lưu Kỷ nghe xong liền vẫy tay, lão cũng không nhận được đại lễ này. Nhìn nàng ngủ yên, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Lão biết nàng chẳng hề vui vẻ, nhớ lại những ngày tháng ở Thượng Quan huyện, chưa bao lâu nhưng đứa trẻ này đã trải qua bao chuyện rồi!

- Ta không cần ngươi tạ lễ, ta chỉ mong ngươi đối tốt với nó một chút. Nó vì ngươi đã hi sinh không ít đâu, nếu ta biết ngươi dám làm nó tổn thương. Ta sẽ tới đem hảo đồ nhi của ta đi, lúc đó dù có phải hi sinh mạng già này các ngươi cũng đừng hòng cản!

Lang Minh Triết cúi đầu, hắn không thể đảm bảo việc này. Hắn biết, nếu bản thân cưới Tư Hạ, nhất định nàng sẽ tổn thương. Thậm chí còn lớn hơn những vết thương nàng mang ở đây, nhưng hắn cũng có nỗi lòng chẳng thể vơi.

- Nó đã vì ngươi từ bỏ đi tự do nó hằng ao ước, vì ngươi không ngại hiểm nguy. Nó vì ngươi nhiều như vậy, đừng làm gì để bản thân hối hận! Ta rất muốn tin tưởng vào sự lựa chọn của ngốc tử đó! Đừng nói ta tới đây, đừng nói ta cứu nó!

Lưu Kỷ nói xong liền rời đi, bởi lão biết. Nếu hôm nay việc lão cứu Nhã Tịnh truyền ra, nàng biết nhất định sẽ chẳng thể làm những gì nàng muốn. Nhất định lão cũng sẽ trở thành sợi dây xích, xích lấy đôi chân nàng.

Như Yến Oanh, nhốt trong lồng vàng son, chân đeo sợi xích nặng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn lên bầu trời mà khát khao. Lang Minh Triết từ đầu chí cuối vẫn không nói thêm lời nào, hắn chỉ lẳng lặng nắm lấy tay nàng. Đời này, Lang Minh Triết chỉ kết tóc với duy nhất một người, là Nhã Tịnh. Nhưng, cuối cùng hắn vẫn không giữ được lời hứa cưới mình nàng.

- Chăm sóc cho Hoàng Hậu thật tốt, nội vụ chuẩn bị lễ cưới. Vẫn phải cử hành hôn lễ đúng ngày!

Lang Minh Triết siết chặt nhẫn ngọc trên tay, đeo lại cho Nhã Tịnh sợi kết duyên hắn làm. Nhắm chặt mắt lại, hắn dứt khoát đứng lên rời đi. Chỉ là Lang Minh Triết không hay rằng, hồn của Nhã Tịnh đã xuất ra một phần, lẳng lặng đứng bên cạnh nghe hết những gì hắn nói. Nếu nàng bây giờ rời đi, thân xác này sẽ chết. Nhưng mà...

Ba ngày sau, Hoàng Hậu tỉnh lại. Nội vụ phủ vẫn náo nhiệt chuẩn bị, Nhã Tịnh nhìn người qua kẻ lại. Nàng ngay cả khóe miệng cũng chẳng thể nhếch lên nụ cười giả tạo như trước.

A Hoa bên cạnh, nhìn Nhã Tịnh như vậy chỉ có thể lén lút lau nước mắt.

- A Hoa, tiểu Bảo đâu?

Nàng vẫn hay ngẩn ngơ hỏi, Lang Minh Triết từ ngày đó cũng không trở về đây. Nghe nói mấy ngày nay, hắn đều ở lại cung của Tư Hạ.

- Tiểu Bảo vẫn chưa về, chưa có tin tức gì cả.

- Thật tình, ta đang học đan tất chân cho thằng bé, ngươi nói xem. Ta đan có đẹp không? Sợ khi gặp lại, thằng bé sẽ đeo trật mất! Ta có nên đan rộng ra đôi chút? Chân thằng bé nhỏ lắm, một tay ta đã ôm trọn chân thằng bé rồi!

Nàng ngẩn ngơ, đưa tay ra đo rồi lại nắm lại.

A Hoa không nhịn được khóc lên thành tiếng. Còn nhớ, bọn họ cùng nhau dỗ tiểu Bảo ngủ rồi cùng nhau chơi bài, kết quả dọa thằng bé tỉnh. Cuối cùng vẫn là thằng bé tay cầm quân mạt chược cùng vui với bọn họ. Tiểu Bảo được họ yêu thương, chiều chuộng như con ruột, chưa từng nghĩ sẽ có ngày này.

- Nhất định, Dạ Nguyệt phó tướng sẽ tìm được thái tử, người đừng quá đau lòng!