Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 1001



Nhưng tại sao Băng Cơ lại hiểu biết được những điều này, trong khi chính mình còn chưa bao giờ được nghe về nó?

Mặc dù nói ông ngoại của nàng là một nhà nho có kiến thức uyên bác vĩ đại, nhưng Giang Nam đã trải qua năm năm phát triển và biến đổi, những kiến thức đó đã sớm không còn theo kịp những biến động này rồi.

“Không phải!” Nam nhân căn chặt khớp hàm vẫn nhất định không chịu thừa nhận.

“Không thừa nhận cũng không thành vấn đề” Băng Cơ nở một nụ cười bình dị dễ gần nói: “Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết, lô hàng của các người được cất giấu ở đâu?”

“Không biết.”

“Nếu ta đoán không lầm thì các ngươi hẳn là đã chuyển hàng vào trong Trường An, có khả năng là nằm ở Hà Tây hoặc Tấn Châu, chuẩn bị sẵn sàng cùng nhị hoàng thúc tiến hành mua bán một tay giao hàng một tay giao tiền. Nhưng thật không may trong quá trình nhị hoàng thúc vận chuyển bạc đến nơi buôn bán lại gặp vấn đề dẫn đến cuộc buôn bán này đã không thể thuận lợi mà kết thúc.

Sau đó các ngươi lại biết được tin tức nhị hoàng thúc.

đánh cướp thành công bạc của kẻ địch, mà các ngươi lại không cam lòng cứ như vậy mà rút lui nên vẫn án binh bất động mà nằm chờ ở Trường An. Cho đến khi các ngươi nghe nói theo dòng nước từ trong núi chảy ra có lẫn ván gỗ trong đó nên đã đoán là nhị hoàng thúc đã giấu vàng ở dưới hồ, liền sai người lên núi kiểm tra. Ta nói có đúng hay không?”

Nam nhân vẫn không chịu thú nhận: “Không phải.”

Lãnh Băng Cơ thở dài: “Chúng ta hợp tác với nhau một chút được không? Các ngươi nói thật cho ta biết tung tích của nhị hoàng thúc cùng với nơi mà các ngươi để hàng. Đổi lại ta có thể giữ lại mạng cho các ngươi. Như vậy không phải rất tốt sao, tại sao các ngươi cứ phải một hai bắt ta ra tay. Các ngươi bị thương ta cũng rất đau lòng. Với lại khi ta tra tấn ai thì người đó đều sẽ người không ra người ma không ra ma”

Trên đầu nam nhân bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, hai người trên mặt đất nhìn nhau, sau đó lợi dụng không ai thấy mà gật đầu.

Mộ Dung Phong lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Băng Cơ, cẩn thận!”

Lời còn chưa nói xong, hai người dưới đất đã liều mạng xông tới, một người lao về phía Lãnh Băng Cơ, còn một người thì rút trường kiếm trong tay ra đánh với Mộ Dung Phong.

Lãnh Băng Cơ không chút do dự giơ súng trên tay lên mà bóp cò bắn ra một phát.

Mộ Dung Phong có chút mất tập trung, dùng kiếm chống đỡ. Người kia không chút do dự mà nhảy về phía hắn nhưng đã bị một kiếm của hắn đâm xuyên tim.

Chỉ trong một nháy mắt như vậy, nam nhân ngồi xếp bằng trên giường khóe miệng đã chảy máu, thân thể chấn động, thì ra là uống thuốc độc tự sát.

Khi Lãnh Băng Cơ muốn quay lại để cứu chữa thì nam nhân này đã ngừng thở không thể cứu được nữa.

Cả ba người đều đã quyết tâm tự sát khi thấy tung tích của mình bị bại lộ, nếu đã không thể hoàn toàn thoát ra được, thì chỉ cần trực tiếp tự sát để tránh việc sau này rơi vào tay Mộ Dung Phong sẽ bị nghiêm hình tra tấn.

Lãnh Băng Cơ cúi người xuống nhìn, phát hiện người bị trúng đạn vẫn còn có thể cứu chữa, vì không có băn trúng bộ phận trọng yếu. Nàng liền cuống quýt mà cấp cứu tại chỗ, gắp viên đạn ra ngoài sau đó tìm cách giữ lại tính mạng của hắn ta.

Mặc dù, không thể tra ra được manh mối của lô hàng hóa kia, nhưng ít nhất nếu bắt được một người còn sống thì việc này sẽ không như lấy giỏ trúc múc nước khiến cho tất cả đều là công dã tràng. Có thể lợi dụng người này tìm đến người Mạc Bắc để hưng sư vấn tội. Cho nên người này tuyệt đối không thể chết được!

Những binh lính lục soát khắp căn nhà nông đơn sơ cũng không tìm ra được manh mối gì, nhưng lại tìm ra được một hộp đạn, cũng coi như là có thu hoạch.

Xem ra đây chỉ là nơi ẩn nấp tạm thời của ba người, hàng không có ở đây.

Sau khi giải phẫu, băng bó vết thương cẩn thận xong, liền sai người khiêng hắn ta đi xuống, dặn dò phải trông coi nghiêm ngặt để chờ thẩm vấn.