Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 130: Thỏ chết cáo buồn



Ngày thứ ba, Mộ Dung Phong sai người tới truyền lời, nói Đại Lý Tự đã lén lút hỏi hắn nơi Kim thị bị lưu đày.

Một là Lĩnh Nam, nơi chuyên đày ải các phi tần phạm tội. Nơi đó có một xưởng dệt của triều đình, nhóm cơ thiếp mang tội sẽ phải ở đó lao động khổ sai coi như trừng phạt.

Nơi còn lại ở gần biên giới Tây Bắc, phạm sai thì không cần phải nói, hoàn cảnh ở đây vô cùng ác liệt, hơn nữa còn thường có binh mã Tây Bắc phạm biên, không lúc nào được thái bình.

Kỳ thật lựa chọn này là không có gì phải nghi ngờ, khoảng cách Lĩnh Nam khá gần với thượng kinh, khí hậu thích hợp, sẽ không phải chịu khổ sở do gió cát mưa sa quá nhiều. Có điều dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Lãnh, Mộ Dung Phong cũng không thể tự chủ trương mọi chuyện, vì vậy bên phải hạ nhân tới hỏi một tiếng.

Lãnh Băng Nguyệt nghiêng người dựa vào giường, vẻ mặt suy tư, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói chắc như định đóng cột: “Tây Bắc”.

Hạ nhân được phái đến hỏi chuyện sửng sốt, có chút ngoài dự đoán, Triệu ma ma ở phía sau lại càng thêm kinh ngạc: “Sợ là phu nhân không quá hiểu biết về hai nơi này, biên giới Tây Bắc này là nơi cửu tử nhất sinh..”.

“Lắm miệng!” Lãnh Băng Nguyệt nhàn nhạt cắt đứt lời Triệu ma ma nói: “Ngươi thì biết cái gì. Ta tự có tính toán”

Triệu ma ma không dám nhiều lời thêm nữa.

Hạ nhân nhận lệnh ra ngoài chuyển lời cho Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trở về theo ý của nàng ta.

Tất cả dần lắng xuống, hai ngày sau, Kim thị bị áp giải tới biên giới Tây Bắc.

Lãnh Bằng Nguyệt cố gắng bò dậy từ giường bệnh, tới tiễn đưa Kim thị.

Trong địa lao tối tăm u ám, Kim thị mặc đồ tù nhân, đầu tóc bù xù, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi như trước đây.

Vừa nhìn thấy Lãnh Bằng Nguyệt đã òa lên khóc lớn, quở trách Lãnh tướng bạc tình bạc nghĩa, nhà mẹ đẻ thờ ơ, không đoái hoài.

“Bằng Nguyệt, không phải vương gia rất thương con sao? Con đến cầu xin vương gia, chỉ cần hắn chịu mở miệng, Lãnh Băng Cơ định làm gì, Đại Lý Tự sao có thể không nể tình, nương sao có thể bị xem nhẹ được”

Lãnh Băng Nguyệt khóc không thành tiếng: “Con gái quỳ cũng quỳ rồi, cầu xin cũng cầu xin rồi, nhưng Lãnh Băng Cơ vẫn luôn gây khó dễ, không thể trông cậy vào phía vương gia được. Không những vậy, ngay cả nơi lưu đày, hắn cũng nghe Lãnh Băng Cơ xúi giục mà định ra, con gái có năn nỉ cũng vô dụng”

“Vậy con đi năn nỉ cha con đi, chúng ta đã là phu thê mười mấy năm rồi, hắn sao có thể nhẫn tầm nhìn ta bị lưu đày đến nơi chim cũng không thèm ỉa đó? Cái nơi khổ sợ lạnh lẽo đó, sợ là chỉ có thể đi mà không thể về!”

“Cha lần này thật sự nhẫn tâm, có cầu xin cũng vô dụng. Bây giờ Lãnh Thanh Hạc là mệnh quan triều đình, là người được Hàn Lâm chọn, không phải chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết. Hơn nữa biên giới Tây Bắc tuy là khổ sở lạnh lẽo nhưng cách hoàng đế xa, cữu cữu có thể thông báo tới quan viên bên đó chiếu cố di nương. Lãnh Băng Cơ dù sao cũng không thể nhúng tay tới nơi xa xôi như vậy?

Kim thị hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đời này nhất định đừng có để ta có cơ hội trở mình, bằng không, ta nhất định sẽ tra tấn con tiện nhân đó sống không bằng chết!”

“Chỉ cần Lãnh Bằng Nguyệt con có một ngày trở mình được trước mặt vương gia, cũng nhất định không để Lãnh Băng Cơ được chết tử tế!”.

Kim thị liếc mắt nhìn Triệu ma ma và Tri Thu ở phía sau nàng ta: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện riêng muốn nói với phu nhân”

Lãnh Bằng Nguyệt nhận lấy chỗ bạc, cũng không hồi phủ thăm đệ đệ mình, mà lại mua hai hộp Ngưng Hương đan từ tay Phương Phẩm Chi.

Ngưng Hương đạn thật sự là vô cùng quý giá, lúc trước Lãnh Băng Nguyệt túng quẫn, còn lấy cớ dựa vào thanh danh của Mộ Dung Phong để lấy hai lượng bạc từ vương phủ bù lỗ. Quản sự cũng không dám hỏi nhiều. Bây giờ vừa mới dư dả đã lập tức tiêu xài như vậy.

Cũng không biết sau khi Kim Thị bị thất sủng, công tử nhỏ ương ngạnh ở Tướng phủ sống như thế nào, có bị làm khó dễ hay không.

Bà ta là một hạ nhân còn thấy đau lòng, mà Lãnh Bằng Nguyệt lại thờ ơ lãnh đạm..

Điều này khiến bà ta không thể không tin lời Trị Thu nói, có một cảm giác thỏ chết cáo buồn không nói nên lời.

- -----------------