Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 425



Nàng ta lập tức có chút hoảng, Huệ Phi Đây là muốn dựa vào việc này để ép mang ra sớm gả đi sao? Bà sẽ không làm chủ cho mình nữa sao?Cẩm Ngu chém đinh chặt sắt:” Cẩm Ngu không gả, Huệ Phi nương nương, nếu như người cảm thấy con là gánh nặng vậy cứ đồng ý để con cạo đầu xuất gia đi. Con Nguyễn Thành đăng cổ Phật niệm kinh tức phúc cho người và Vương gia.”

Đây chính là cái gọi là được sống mà kiêu. Dựa vào việc Huệ Phi sủng nàng ta, Cho nên cãi lại.

Huệ Phi rất cứng rắn với Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ, đối với Cẩm Ngu tính cách lại tốt đến mức điên cuồng.

“ con đứa trẻ này sao lại ương bướng như vậy? Sống trong an đi cô không dễ dàng đâu rất cực khổ con từ nhỏ cẩm y ngọc thực quen rồi sao có thể chịu được?

“Còn tốt hơn là gả đến Mạc Bắc, chịu sự rét lạnh ở nơi đó!!! Hơn nữa năm Hết tết đến, Đều không thể thắp một nén hương cho phụ thân đã hy sinh vì quốc gia.

Nương nương nếu Như không đồng ý con thà chết còn hơn”

Huệ Phi thùng rộng kêu to nhất thời cũng có chút khó xử.

Còn Lãnh Băng Cơ ngồi ở bên cạnh lập tức ngồi thẳng người dậy dẫn thẳng tay lên nghe cứ gọi là hưng phấn không thôi.

Tiểu vương tử Mạc Bắc chuẩn bị đến Trương An hoà thân? Thắng ta tưởng nữ nhân Trường An ai cũng eo thon dáng đẹp dịu dàng khả ái hay sao? Loại người giống như Cẩm Ngu, năng lực phá hoại của một người đã có thể sánh ngang với một đội quân nếu như cưới về Mạc Bắc, nhất định sẽ quậy cho Mạc Bắc đổi cả trời, gà bay chó nhảy. Khiến Vương từ nay hắn ta cũng không muốn làm nữa bỏ nhà ra đi không đúng là xuất gia. Cơ hội tốt hiếm có biết bao, đem Cẩm Ngu Dạ đây chẳng phải cũng gây chướng mắt như thế sao? Thế nào cũng phải đưa nàng ta đi thật xa.

Biểu muội tiểu vương tử Mạc Bắc này nàng nhận chắc rồi.

Tính toán xong, Lãnh Băng Cơ còn tiếp tục bỏ đá xuống giếng:” Cẩm Ngu đây là không đâm vào tường nam thì không chịu quay đầu, nếu quận chúa thật sự làm theo ý mình, nhất định muốn đi am ni cô tu hành, chỗ của bổn vương phi có một chỗ rất tốt, nói với am chủ một tiếng, có thể chiếu có nhiều hơn”

Cẩm Ngu vừa nghe liền vội:” Tẩu nhất định muốn muội xuất gia mới yên lòng có phải không?”

Lãnh Băng Cơ ngạc nhiên chớp mắt:” Lúc nãy chẳng phải quận chúa Cẩm Ngu muội muốn chết muốn sống, nhất định muốn xuất gia hay sao? Huệ Phi nương nương không thuận theo tâm tự của quận chúa, quận chúa muốn lấy cái chết để tỏ rõ ý muốn, ta có lòng chăm sóc, ngược lại trong ngoài đè dưới không phải người là sao?”

Cẩm Ngu nhất thời không biết nói gì:” Nói đi nói lại, vẫn là Vương phi nương nương nhìn ta không thuận mắt, không muốn để ta ở lại vương phủ”

Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận:” Đúng thế, ta chính là không thích quận chúa. Ai sẽ có hảo cảm với nữ nhân nhìn chằm chằm định câu dẫn tướng công nhà mình chứ? Ta bị ngốc hay sao?”

Xé rách mặt mũi rồi. Cẩm Ngu không ngờ đến, trước mặt Huệ Phi, Lãnh Băng Cơ không hề khách khí, để lại chút thể diện cho nàng ta.

Khuôn mặt sưng đỏ lên, sau đó chuyển thành tím.

Trước đây, có Linh bà ở đó, trong lòng Lãnh Bằng Cơ cố kị, sợ nàng ta hồi cũng gây hại cho Huệ Phi, không thể không để nàng ta ở trong vương phủ. Bây giờ, Linh bà đã bị diệt trừ, đôi cánh của nàng ta bị cắt đi, còn sợ nàng ta gây ra trò gì sao?

Nàng chính là muốn để Huệ Phi nhìn xem, Cẩm Ngu muốn sống muốn chết chính là đang giả vờ, người đem nàng ta đến am ni cô thử xem, đảm bảo ngày hôm sau nàng ta đã gào khóc đòi trở về.

Dù sao, để Lãnh Băng Cơ thỏa hiệp là không có cửa đâu.

Lời này chặn họng Cẩm Ngu không nói được gì.

Huệ Phi ở bên cạnh cũng không nói gì.

Lãnh Bằng Nguyệt giả vờ khuyên giải Cẩm Ngu, để nàng ta xuống đài:” Bao nhiêu người cùng khuyên ngươi, ngươi đừng ương bướng nữa. Huệ Phi nương nương cũng là muốn tốt cho người, những ngày tháng cẩm y ngọc thực này thì không chịu, nhất định phải tự mình rước khổ vào thân sao?”

Cẩm Ngu nghẹn ngào khóc:” Ta chính là nhất thời nhớ đến thân phận, trong lòng tủi thân. Không ngờ, ta khiến người khác chán ghét như vậy sao?”

“Quận chúa nói gì thế? Ta mong quận chúa ở lại vương phủ, nói chuyện làm bạn với tỷ còn không kịp, nếu không thì ở một mình buồn lắm. Quay về vương phủ, ta giúp quận tham mưu thật kĩ, chưa biết chừng sẽ có công tử hợp duyên”

Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt. Lãnh Băng Nguyệt nói chuyện, rõ ràng là đang nghiêng về phía Cẩm Ngu.

Trước đây không lâu hai người còn vì mắt mù mà cãi nhau đến mức thủy hỏa bất dung, sao chớp mắt một cái, đã trở nên thân thiết rồi?