Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 430



Trong lòng Lãnh Bằng Cơ lãnh lẽo, cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời hai câu:” Tốt, rất tốt.”

Bèn từ biệt Yến tần trở về.

Đi ra khỏi phiên điện của Yến tần, nàng đi nhanh giống như sau lưng có người đuổi theo vậy. Cho đến khi cách thật xa, lúc này mới thở phào một hơi.

Nàng ngước nhìn tường cung màu đỏ, nhìn bầu trời xanh, đột nhiên cảm thấy khó chịu, cực kì không thích ngói lưu ly, gạch đỏ, bốn phía dát vàng huy hoàng nơi này.

Trong lòng chỉnh đốn lại một lượt, hoàng thượng chắc đã sớm biết hoàng hậu làm mấy hành động này ở sau lưng từ miệng của Yến tần, trong lòng nghi ngờ, chỉ là cái cớ của hoàng hậu rất hoàn mĩ, khiến người khác không thể nghi ngờ bà ta. Cho nên, ông ta bất động thanh sắc bỏ qua chuyện này, không tiếp tục tuy cứu.

Mặt khác, Hoàng đế không muốn để Yến tần sinh ra hoàng tự, cho nhị hoàng thúc cơ hội sinh ra dã tâm, nhưng ông ta không chỉ không thể hiện ra ngoài, ngược lại còn thể hiện tất vui mừng, còn khua chiêng gióng trống ăn mừng, hận không để người khắp thế giới biết chuyện này. Cùng lúc này, ông ta phái tì nữ Xuân Mai đến bên cạnh Yến tần, lợi dụng thủ pháp xoa kép, ấn vào vài huyệt vị cấm kị đối với thai phụ, khiến cho Yên tần thai quyết hỗn loạn, thai tượng không ổn định. Mà Hoàng đế, lại càng thêm sủng ái Yến tần, ngày đêm ân ái, dưới tác dụng của hai điều này. thai nhi của Yến tần có thể giữ được mới lạ đấy.

Tính toán tinh diệu nhất, Hoàng đế để cho Yến tần kiêu căng đến mức đuôi vểnh lên trời, cổ ý để Yến tần nhiều lần đến thỉnh an muộn, khiến người khác cảm thấy nàng ta được sủng mà kiêu, sớm muộn sẽ khiến hoàng hậu bất mãn trách mắng nàng ta. Cho đến khi vừa đúng lúc, Yến tần sảy thai ở trong Côn Ngọc cung của hoàng hậu.

Hoàng để nhân cơ lấy cớ để trừng trị hoàng hậu, cướp lại quyền chưởng quản hậu cung trong tay bà ta, hoàng hậu cũng chỉ có thể như người câm ăn phải Hoàng Liên, không biện giải được.

Ai có thể ngờ đến, chuyện này thực chất là do hoàng thượng một tay sắp xếp chứ? Chuyện này không nói được là ai đúng ai sai, hoàng thượng là người nắm giữ giang sơn, làm như vậy không có gì sai.

Chỉ là hổ dữ còn không ăn thịt con, hai người nữ nhân, lại còn là người bên gối của ông ta, bất động thanh bắc bị chơi đùa trong lòng bàn tay. Nam nhận một khi đã tính kế thì chả còn chuyện gì của nữ nhân nữa.

Đêu nói về tình, nhất là nhà đế vương, chẳng lẽ thật sự là như thế sao? Nàng than nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên, sau đó

liền nhìn tháng ở dũng đạo màu đỏ đầu bên kia, có một bóng hình phong tư tuấn lãng, anh võ bất phàm đang đứng đó. Đứng ngược ánh mặt trời, vai rộng eo hẹp, khí vũ hiên ngang mang theo một thân phong thần khiến ngói ly, tường gạch đỏ mà nàng vừa chán ghét kia thêm vài phần sinh động, đủ để an ủi sự nhớ mong của nàng những ngày qua.

Lãnh Băng Cơ dừng bước, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người kia. Giống như, nếu chớp mắt, thì” Chíu..” một cái, có thể người kia sẽ biến mất.

Mộ Dung Phong chậm rãi nhếch miệng cười:” Sao vậy, không nhận ra sao?”

Lãnh Băng Cơ vui vẻ lao về phía hắn, dang rộng đôi tay như một chú chim đang cất cánh.

Mộ Dung Phong chủ động đỡ lấy nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm bụng của nàng, sợ nàng vì quá kích động mà va chạm với mình, sau đó đẩy nàng lùi ra sau:” Cẩn thận, từ từ thôi.”

Thân hình mũm mĩm của Lãnh Băng Cơ nhào vào ngực hắn, rồi hôn một cái” Chụt” vào mặt hắn.

Sau đó nàng liền quay mặt đi,” phì phì” nhổ ra. Thật là kinh khủng. Hắn đã không rửa mặt bao nhiêu ngày rồi?

Mộ Dung Phong (haha” cười khẽ:” Ta vội qua đây gặp nàng, mặt đầy mồ hôi, cát bụi còn chưa kịp rửa”

Mặt Lãnh Băng Cơ nhăn như trái mướp đắng:” Từ chỗ chàng đến đây rất xa sao? Cát sao lại có mùi tiêu nồng đến sặc sụa”.

“Nghe nói có người nhớ ta đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều xanh xao. Nên ta mới rời đại quân, đi đường vất vả, gấp gáp trở về. Đi suốt cả đêm hôm qua không nghỉ chân, chứ đừng nói đến sáng nay. Vậy mà..”

Hắn giả bộ tỉ mỉ nhìn Lãnh Băng Cơ:” Sao ta lại cảm thấy nàng không những không ốm đi, mà còn mập lên như một quả bóng vậy? Không đúng, phải là hai quả bóng”.

Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn:” Vừa thấy mặt đã không đứng đắn. Chàng cũng biết rồi đó, lần này phụ hoàng gọi chàng về là vì có chính sự”

“Ta biết chứ” Mộ Dung Phong bất lực lắc đầu:” Bổn vương âm thầm điều tra lâu như vậy, vậy mà lại bị nàng phanh phui”

“Làm sao chàng biết là ta nói với phụ hoàng?”

Mộ Dung Phong lắc đầu:” Lần trước tiến cung ta âm thầm đến tìm nàng. Còn chưa kịp báo chi phụ hoàng, là Đế Thính Vệ đã sớm báo tin cho ta”.

||||| Truyện đề cử: Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi |||||

Lãnh Băng Cơ bĩu môi:” Vậy chàng tranh thủ thời gian đi đi, nếu không phụ hoàng mà biết chuyện, bụng dạ đã hẹp hòi rồi lại còn muốn đùa giỡn nữa, nói không chừng sẽ bắt được điểm yếu của chàng”

Mộ Dung Phong cười khẽ:” Bụng dạ hẹp hòi? Nàng là đang nói phụ hoàng sao?”