Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 447



Cừu thiếu chủ vẫn mặc bộ cảm bào đỏ tươi như máu, trên viền cổ tay và vạt áo trước ngực thêu một hàng hoa bỉ ngạn diêm dúa bằng chỉ kim tuyến. Hắn ta nhe răng cho nàng một nụ cười trắng sáng, nụ cười này khiến cả căn phòng bừng sáng hẳn lên, sinh động vô cùng.

“Quấy rầy giấc mộng xuân của nàng?”. Lãnh Băng Cơ hất chăn ra, bước xuống giường:” Huynh hồi sinh khi nào?”

Cừu thiếu chủ không hề kiêng kị gì mà giương mắt đánh giá nàng:” Nàng ngủ mà cũng mặc y phục à? Sớm biết thế ta nằm thẳng xuống bên cạnh nàng, chờ nàng dậy cho rồi. Ngồi trên cái ghế đẩu này vừa lạnh, vừa cấn đau mông nữa chứ?”

Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó vươn tay lấy xiêm ý treo bên cạnh mặc vào:” Làm sao huynh biết ta đã trở về phủ?”

Hỏi xong, nàng lại cảm thấy mình đúng là ngu, đường đường là các chủ của Tàng Kiểm Các, tại mắt ở tám hướng, tự nhiên tin tức sẽ linh thông rồi.

Cừu thiếu chủ đưa ngón tay ra quấn máy lọn tóc đen trước ngực, trong quyến rũ vô cùng:” Ta mới về kinh mấy ngày hôm trước, sau khi về bèn tới thẳng Kỳ vương phủ tìm nàng, thế nên mới biết nàng đã tiến cung. Nếu nàng còn không ra, ta sẽ tới thắng hoàng cung kiếm nàng”

Lãnh Bằng Cơ không thèm rửa mặt, cũng không súc miệng mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn ta:” Thị vệ trong cung nghiêm ngặt hơn Kỳ vương phủ rất nhiều, tốt nhất huynh nên thành thật một chút. Nếu không, đánh mất cái mạng nhỏ của ngươi là chuyện nhỏ, danh tiết của ta bị phá hủy mới là chuyện lớn”

Cừu thiếu chủ khẽ thở dài một cái:” Nói nói cho vui vậy thôi, nghe nói Phi Ưng Vệ đã bị Phong Vương gia tiêu diệt, tạ tự nhiên phải kẹp chặt đuôi lại, tránh cho ngày nào đó Phong Vương gia ghen quá mức, xuống ta với chúng ta”

“Chỉ giết mình huynh thôi thì cũng được, những người khác đều vô tội. Nhớ viết xong di thư trước, để lại toàn bộ tài sản của huynh, còn có Tàng Kiếm Các cho ta” Lãnh Băng Cơ chế nhạo nói.

“Thật không có lương tâm, uổng công ta yêu nàng thắm thiết chân thật đến đâu, nàng lại chỉ tham lam khối tài sản của ta” Cưu thiếu chủ trưng ra vẻ mặt ai oán

Lãnh Băng Cơ đồng ý rất nhanh:” Không ham tài sản của huynh, chẳng lẽ ham thân thể của huynh?”

Xem cũng xem rồi, sờ cũng sờ rồi, không có tí cơ bắp nào”

“Nàng còn dám nói thêm một nửa, có tin ta nói hết mọi chuyện cho Mộ Dung Phong không?”

“Không tin.”

Hắn ta đúng là không dám, nhưng Cừu thiếu chủ không thể không nhận thua. Bàn về da mặt dày, thước giờ không một ai thắng nổi hắn ta, Lãnh Bảng Cơ là cái ngoại lệ.

“Huynh nói, Mộ Dung Phong có thật sự” rắc rắc” Ưng Hoàng giáo chủ không?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu:” Nghe nói Ưng Hoàng giáo chủ đã tự bạo kinh mạch của bản thân”

“Ôi trời ơi, tên Ưng Hoàng giáo chủ này có tiếng gian xảo, thỏ khôn luôn có ba hang, tại sao lần này lại ngu xuẩn như vậy? Biết rõ Mộ Dung Phong đang truy nã hắn khắp nơi, hắn lại tự chui đâu vô lưới, đưa mình tới cửa, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Với bản lĩnh của hắn, ngay cả Tàng Kiếm Các của ta cũng không tìm được tung tích gì, mấy cái giá rượu túi cơm của thiêu đỉnh muốn tra ra được thân phận của hắn cũng đâu phải chuyện dễ.”

Lãnh Bằng Cơ cười nhạt:” Tuy nói Tàng Kiếm Các rất chuyên nghiệp về mặt này, nhưng Mộ Dung Phong cũng đâu có ăn không ngồi không”

“Nàng đang là thiên vị quá đi, ta mới nói xấu Mộ Dung Phong có một câu, nàng đã vội xù lông che chở” Cừu chiếu chủ thở dài:” Nữ nhân thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.”

“Huynh tới tìm ta, chỉ vì muốn hỏi thăm về chuyện Phi Ưng Vệ?”

Cừu thiếu chủ không hề che dấu:” Nghiêm túc mà nói, tuy Phi Ưng Vệ đã bị diệt, nhưng lại tìm không thấy tư liệu về quan viên Tường An trong tay chúng đúng không?”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt:” Không nghe nhắc tới, hình như là không? Sao, hỏi cái này làm gì? huynh thấy hứng thú?”.

Cửu thiếu chủ ghé sát vào người nàng:” Chuyện khiến ta tò mò hơn là, là sao người lại để tâm tới chuyện của Phi Ưng Vệ như vậy? Người mà nàng đang tìm có quan hệ gì với nàng? Tại sao nàng phải lừa gạt Mộ Dung Phong? Có phải Phi Ưng Vệ đã nắm được nhược điểm gì của nàng trong tay không?” Nụ cười của Lãnh Băng Cơ cứng đờ:” Tình nhân cũ, cho nên mới không kịp chờ mà giết người diệt khẩu, diệt Phi Ưng Vệ, vì vậy tốt nhất huynh nên đứng đắn một chút, nếu không…

Nàng càng thẳng thắn, ngược lại Cửu thiếu chủ càng không tin:” Ngay cả tình nhân cũ có thân phận gì nàng cũng không biết, cứ bụng đói ăn quàng như vậy à?”.

Có những chuyện không vạch trần, thì ai ai cũng thấy vui vẻ, Lãnh Băng Cơ đứng dậy: Còn việc gì không? ta tất bận, không giữ huynh lại ăn cơm đâu”

“Nói như kiểu ta từng được nếm thử một hạt gao trong Kỳ vương phủ của nàng vậy” Cựu chiếu chủ bĩu môi:” Còn một chuyện, nàng sai chương quỹ tản mát mấy đời đồn nhảm nhí kia khắp nơi để làm gì?” Lãnh Bằng Cơ cũng không trêu hắn ta” Tự nhiên là để bán con heo mẹ mà quý phủ ta đây nuôi không sắp hai mươi năm rồi.”